Cô Dâu 17 Tuổi

Cô Dâu 17 Tuổi - Chương 19




Thật là ấm áp.



Phương Thần Hi theo bản năng hướng đến nguồn ấm áp. Buồn ngủ quá, thầm nghĩ muốn ngủ nhiều hơn một chút. . . . . . Này? Tại sao lại có cảm giác bị cái gì ôm?



Đó cũng không phải là xúc cảm do cái mền bao trùm da.



Từ từ mở mắt. . . . . . Hù dọa, Hàn Hàn Hàn Hàn Hàn Hàn Hàn Ức! (Hàn nhiều quá đó em yêu)



Cô tựa vào trên cánh tay của anh, rất dễ dàng nhìn thấy anh không mặc quần áo, mà mình, ách a, cũng giống như vậy cũng không mặc gì.



Trí nhớ từ từ trở lại.



Ngày hôm qua. . . . . . Bọn họ ngày hôm qua. . . . . . Đó, trời ạ, trước khi xuất phát cô đã giơ hai tay bảo đảm cùng Vãn Tĩnh tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề như thế nào?



Cô biết Hàn Ức mặc dù không phải là hoàng tử ngây thơ, nhưng cũng không đến nỗi phát rồ, huống chi phòng khách sạn của bọn họ cũng tách ra, còn có những người khác ở đây, không có chuyện gì, mình là đại nhân, biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, sẽ không gây phiền toái cho mình.



Nhưng bây giờ hay chưa, ngày thứ nhất cô bị rượu bran-đi trong kem làm cho nói xằng nói bậy suốt đêm, hôm sau đầu còn đau, buổi tối ngày thứ hai ngủ thẳng cẳng trong chăn người ta.



Ai u ——



Cô chỉ là cần hai mươi vạn để bồi thường thay Vãn Tĩnh bị trộm cái nhẫn quý, vì Triệu Minh Uy lập tức mang chi phiếu tới, cho nên cô đối với Triệu Minh Uy là một lòng biết ơn, cảm ơn đến mức chỉ thiếu không có ở đồn cảnh sát mà chém đầu gà thề, Cô tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn câm miệng, sẽ không giống với những minh tinh nhỏ cho rằng tạo ra scandal là có thể thành danh, như thế rất tốt, cô so với những minh tinh nhỏ nổi danh nhờ tạo scansal càng mãnh liệt hơn ── trực tiếp đem scandal biến thành tin tức.



Kỳ quái, bọn họ rốt cuộc thì làm thế nào đem an ủi thuần khiết biến thành cấm 18 tuổi á? Không ai uống rượu, cũng không có người nào là thần trí không rõ, vì vậy căn bản mà nói, là anh tình tôi nguyện.



Khó trách cổ nhân thường nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, bởi vì một khi tiếp xúc với nhau, người sẽ đột nhiên đánh mất lý trí, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.



Anh không có phát rồ, bởi vì anh đã hỏi cô là có thể hay không.



Cô biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.



Nhớ lại đêm qua, khuôn mặt Phương Thần Hi trở nên ửng đỏ. Cô chắc là đã uống nhầm thuốc đi, làm sao có thể cùng một người ngay cả hôn cũng chưa hôn qua liền trực tiếp xông về đích, bây giờ nên làm gì? Chờ anh tỉnh, hay là len lén trở về phòng, sau đó giả bộ không có chuyện này?



Cái sau hình như tốt hơn.



Nhưng mà trước mắt có một vấn đề rất lớn ── hiện tại thì hai người đang có tư thế quấn quít ôm nhau, cô biết mình không có cách nào xuống giường để rời đi mà không đánh thức anh.



Đang buồn rầu, bỗng nhiên, Hàn Ức mở hai mắt ra.




Phương Thần Hi theo bản năng mà nhắm mắt lại.



Rất nhanh, liền anh cười khẽ một tiếng , "Anh không phải gấu, giả bộ ngủ không dùng được đâu."



Cô gái nhỏ do dự mở mắt ra, chống lại bộ mặt đang cười của anh. . . . . . Ghét, anh làm chi mà cười đến bộ dáng hài lòng á.



Hại cô lập tức vui vẻ.



Ngón tay thon dài để đàn dương cầm đang ở ngang lưng trần truồng của cô mà sờ sờ, cảm giác rất sắc tình, cô liền phát hiện gương mặt mình nóng bỏng.



Anh cúi đầu, hôn về phía gương mặt hồng hồng của cô, "Buổi sáng — tốt lành —"



"Chào buổi sáng. . . . . . Buổi sáng tốt lành." Cà lăm rồi.



"Không hôn anh một cái?" Anh trêu chọc cô.



"Hôn. . . . . . Hôn?" (lại cà lằm rồi)




"Tối hôm qua nhiệt tình như vậy mà bây giờ ngay cả hôn chào buổi sáng cũng không cho anh sao?"



Phương Thần Hi cảm thấy đầu oanh một tiếng, tất cả nóng ran. Cô đã nhớ ra tối ngày hôm qua mình rất nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi bây giờ cô cảm thấy rất mất thể diện.



Cô bắt đầu hồi tưởng lại tất cả cảnh tượng tương tự của phim truyền hình, hoặc là tiểu thuyết.



Bình thường khi gặp phải tình huống như thế này, sau khi hai người tỉnh lại vai nam chính sẽ nói"Anh đi tắm một cái", nữ chính sẽ nhân cơ hội này mặc quần áo rồi đi mất, tiếp đó nữ chính sẽ để lại tờ giấy nhỏ ..., không đúng sự thật, ra khỏi cửa phòng thì coi như là không có xảy ra chuyện này. . . . . . Nhưng có người nào nói cho cô biết, tại sao bọn họ cùng phim lại không giống nhau?



Mặc dù cô không có kinh nghiệm cùng với đàn ông tỉnh lại, nhưng bất kể là vẻ mặt anh khi nói chuyện, hay là ngôn ngữ tay chân, đều làm cho cô liên tưởng đến hai chữ: ôn tồn.



Tất cả lúng túng từ lúc cô chào đời tới nay cộng lại cũng không bằng với một nửa bây giờ, nhưng tại sao anh ta lại có thể giả bộ rằng chuyện gì cũng không có, còn muốn hôn chào buổi sáng. . . . . . cho anh ngắm và chào buổi sáng đã sai lầm rồi mà anh còn muốn hôn chào buổi sáng.



Tay nhỏ bé của cô đẩy về phía trước, đem cự ly giữa hai người tách ra.



Bàn tay người đàn ông vừa thu lại, liền khôi phục tư thế ban đầu.



Đẩy, lôi kéo, đẩy, lôi kéo, đẩy, lôi kéo. . . . . .




" Rốt cuộc anh muốn như thế nào nha?"



"Anh vừa mới nói a." Hàn Ức làm dáng vẻ vô tội, "Muốn hôn chào buổi sáng."



"Cũng không phải là ──" cũng không phải là người yêu, hôn chào buổi sáng cái gì chứ.



Nội tâm nghĩ như vậy, nhưng cô lại không nói ra miệng, bởi vì một khi nói ra khỏi miệng, cảm giác giống như đang muốn giao phó cho anh, hoặc là đòi lấy cam kết.



Cho dù kinh nghiệm yêu đương của cô là số 0, nhưng mà vẫn phải có thông minh. Vô luận là giao phó hay là cam kết, nếu như không phải là đối phương chủ động phát ra từ nội tâm, vậy thì không có một chút ý nghĩa nào, cho nên cô chỉ có thể tự nói với mình rằng, tối ngày hôm qua là một đêm chín chắn, trừ lần đó ra, cái gì cũng không phải.



Thấy cô muốn nói lại thôi, Hàn Ức giả bộ oán trách, "Cái người phụ nữ này thật quá vô tình, lợi dụng người ta xong thì không để ý đến người ta nữa, không có hôn chào buổi sáng thì thôi chớ, hiện tại cũng không thèm nói."



". . . . . ."



"Uổng phí tối ngày hôm qua anh ra sức lấy lòng em như vậy. . . . . ."



"Anh. . . . . ."



Rống, người này tại sao lại không hiểu cô rất là vất vả để duy trì bề ngoài hòa bình a?



Đối mặt với lời nói có mười phần tán tỉnh của anh, gương mặt rất vất vả mới trở lại bình thường của cô lại đỏ trở lại, Phương Thần Hi cảm thấy cả người nóng lên.



Cô vươn ngón tay tinh tế ra, dùng sức đâm đâm đâm bả vai anh, "Anh, anh có vấn đề hả? Bình thường, nếu bình thường thì vào thời điểm như thế này người ta sẽ làm bộ như chuyện gì cũng không có đi, còn muốn hôn chào buổi sáng nữa chứ, cũng không phải là. . . . . ." Nói tới đây, đột nhiên thanh âm nhỏ đi, do dự một chút, "Cũng không phải là người yêu, cái loại đó không cẩn thận lần thứ nhất là đủ rồi, tôi cũng đã làm bộ không sao, vì sao anh vẫn lộ ra như vậy á."



"Bởi vì em không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm." Anh cố tình vờ giọng uất ức.



"À?"



"Tối ngày hôm qua anh thất thân cho em, em không chịu trách nhiệm tương ứng với anh sao?"



Nhân vật ngôn luận nhận được hiệu quả điên đảo hoàn toàn trong nháy mắt ── ánh mắt tròn tròn của nữ sinh nhỏ nhìn anh, cái miệng nho nhỏ mở thành hình chữ O, giống như dâu tây đỏ thắm, bộ dáng ngon miệng khiến Hàn Ức đang định rời khỏi tư vị tốt đẹp đêm qua, lại không nhịn được cúi đầu chạm khẽ vào cánh môi thiếu nữ.



Thật ngọt ngào.