Cô Dâu 17 Tuổi

Cô Dâu 17 Tuổi - Chương 11




Tại sao đột nhiên mỗi người gọi điện thoại cho cô cũng cảm thấy đây không phải là trọng điểm?



Cái này đương nhiên là trọng điểm, nói nghiêm túc một chút, chính là nhân thân bắn đại bác cũng không tới, mọi người lại có thể biết số di động của cô, cũng không khỏi quá đáng sợ đi.



"Tôi nói thẳng, không biết Phương tiểu thư có hứng thú với kỳ nghỉ hè vừa làm vừa học hay không?"



A? Anh ta nói gì? Ý của anh ta là hỏi công việc của cô sao?



Nắm chặt điện thoại, Phương Thần Hi dùng sức nói: "Tôi có."



"Chuyện gì cũng nguyện ý sao? Dĩ nhiên tuyệt đối là trong công việc."



"Đứng đắn sẽ không vấn đề, anh yên tâm đi, mặc dù tôi chỉ có một trăm 50 centi mét, bốn mươi kí lô, nhưng mà tôi có thể chịu được cực khổ, chịu được vất vả." Trong lòng một phen thiêu đốt, ý chí chiến đấu của cô nâng cao, "Anh văn của tôi rất tốt, ứng xử tiến lùi tuyệt đối sẽ không thất lễ, quét dọn môi trường cũng không thành vấn đề, tôi có thích sạch sẽ."



" Có thể giả câm vờ điếc không?"



"Giả câm vờ điếc?" Có ý gì?



"Đơn giản mà nói, thời điểm công tác, trừ khi tôi cho phép, nếu không tuyệt đối cô không thể nói chuyện, tất cả lời cô nói ra trước đó đều phải bàn bạc cùng tôi, công việc chủ yếu là đưa trà nước ở nơi đóng phim, quạt mát cho Ức, mỗi ngày làm việc sẽ không vượt qua tám giờ, lương một tháng năm vạn, nếu như cần, có thể xin giúp cô chức nhân viên phúc lợi?"



Suy tính một hồi, Phương Thần Hi thành thật nói: "Tôi suy nghĩ một chút."



Nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, thật đúng lúc, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác là lạ a.



Có lẽ là bởi vì quá tốt đi! Mấy ngày trước tin tức mới truyền ra rằng bình quân tiền lương của sinh viên đại học tốt nghiệp khoá này là hai vạn năm nghìn tám, cô gái nhỏ mười bảy tuổi là cô một tháng lại có thể lĩnh năm vạn?



Nếu như vô cùng khổ cực, lĩnh năm vạn chính là chuyện đương nhiên, nhưng vấn đề là nghĩ thế nào nội dung công việc của cô cũng thật nhàn a.



Ly trà cùng cái quạt trọng lượng cũng không nặng bao nhiêu, hơn nữa nghe ý của anh ta giống như là ít nói thì tốt hơn, giả bộ câm là tốt nhất, không nói chuyện, câm miệng lại thì có gì đáng ngại, mặc dù cô không gặp nhiều việc đời, nhưng mà biết không có chuyện cơm trưa miễn phí này.



"Nếu không đủ, chúng tôi có thể lại thêm bảy vạn năm?"




". . . . . ."



"9 vạn?"



". . . . . ."



"Mười vạn?"



" Vấn đề không phải là tiền." Phương Thần Hi thành thật nói, "Tôi cảm thấy được có cạm bẫy. Tôi chỉ là một học sinh cao trung bình thường, cũng không hiểu chuyện nhiều. Tôi mặc dù rất thích tiền, nhưng tôi không cho là tôi có thể không cần lao động, mà một tháng lĩnh mười vạn."



Triệu Minh Uy hoàn toàn không nghĩ tới cô có thể nói như vậy, thở dài một cái, "Phương tiểu thư rất thông minh, suy nghĩ hoàn toàn không giống như học sinh cao trung."



Phương Thần Hi nhướng mi, nghĩ thầm, nếu như anh giống như tôi, từ công chúa nhỏ biến thành người hầu nữ, anh cũng sẽ nghĩ nhiều hơn so với người khác.



"Như vậy, tôi nói thẳng, Ức và Phương tiểu thư lên trang bìa tạp chí, tối hôm nay sẽ được đưa đến các cửa hàng tiện lợi cùng nhà sách, lần trước ở quầy rượu còn có thể lờ được đi, nhưng lần này là ở nhà cậu ấy, nhân vật chính tuyệt đối không thể nào là người khác, đây đối với hình tượng khổ tâm gây dựng có ảnh hưởng rất lớn." Triệu Minh Uy nói một hơi, "Chúng tôi cần Phương tiểu thư phối hợp cùng nhau phủ nhận, thay hắn trừ bỏ tin đồn."




"Tôi?"



"Đúng." Anh trả lời rất dứt khoát, "Công ty sẽ cung cấp băng ghi hình thang máy cùng cửa chính cho truyền thông, bày tỏ giữa hai người tuyệt không quan hệ nam nữ, nhưng nếu như nói người không quen thuộc lại tắm rửa ở nhà cậu ấy, thì làm cho người ta có cảm giác đó là nói năng tùy tiện. Vì vậy, Phương tiểu thư nhất định phải là nhân viên của âm nhạc Tân Thế Kỷ, hơn nữa còn là trợ lý bên người..., như vậy có vẻ hợp lý hơn."



"Đây là chủ ý của ông chú?"



Ông chú?



Triệu Minh Uy suy nghĩ một chút, mới biết cô nói là Hàn Ức, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười.



Không biết người tự xưng là trẻ tuổi tuấn tú như Ức mà biết mình lại là ông chú trong mắt con gái thì sẽ có ý nghĩ gì? Nhất định là đả kích rất lớn.



"Cậu ấy không tán thành cũng không phản đối, mặc dù không phải là phương pháp tốt, nhưng bởi vì năm nay hai lần đều lỗ vốn, nếu đĩa nhạc này không thể bổ sung lỗ hổng, cuối năm sẽ có ít nhất một phần ba nhân viên phải ra đường. Vì công ty, cậu ấy sẽ phải phối hợp." Triệu Minh Uy khách khí hỏi: "Không biết Phương tiểu thư cảm thấy có thể không?"




"Ừ, thành thật mà nói ──" tôi cảm thấy cực kỳ quỷ dị.



Nhân viên giả vờ thật không ít khó khăn á..., khó khăn chính là cô là đồ giả mạo, nói không chừng sẽ vì dạng này mà bị nhân viên cũ gây khó khăn, huống chi tháng chín cô sẽ phải đi học, cô cũng không nghĩ sau khi mình giả bộ làm trợ lý Hàn Ức còn có thể yên lặng học lớp mười hai.



Âm nhạc Tân Thế Kỷ lại không thể cung cấp công việc cho cô sau này, cô nên vì một mùa hè này, sau đó làm cho tất cả bạn học nói cô không có cơ hội suy nghĩ sao?



Đang muốn cự tuyệt, điện thoại trong nhà lại đột nhiên vang lên.



"Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ trả lời điện thoại của anh, ách, tôi gửi tin nhắn cho anh, trước như vậy, bái bai."



Cúp điện thoại di động, nhanh chóng cầm điện thoại trong nhà.



Xế chiều hôm nay làm sao vậy, bình thường mười lăm ngày điện thoại chưa chắc sẽ vang một lần, hôm nay không tới mười lăm phút, đã vang ba lượt.



"Nơi này là đồn cảnh sát ××, xin hỏi cô là người nhà của Phương Vãn Tĩnh hả??"



Đồn cảnh cảnh cảnh cảnh cảnh cảnh cảnh cảnh sát?



"Phương Vãn Tĩnh bị tố cáo ăn cắp, mời cô tới đây một chuyến."



Vội vã chạy tới đồn cảnh sát, chị gái ngồi ở trên ghế đẩu cục cảnh sát, vành mắt đỏ vẻ mặt uất ức.



Sau khi lên tiếng hỏi chuyện, thì ra là hôm nay chị đứng ở quầy chuyên doanh châu báu của công ty bách hóa, một khách nam dừng lại ngắm, chỉ dây chuyền và chiếc nhẫn muốn chị lấy ra xem, đồ trang sức tổng cộng hơn bảy trăm vạn, sau rời đi không tới năm phút đồng hồ, nhân viên cửa hàng chợt phát hiện thiếu một chiếc nhẫn quý giá màu xanh.



Bởi vì Phương Vãn Tĩnh là nhân viên tạm thời, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm liền xuất hiện loại cạm bẫy này, vì vậy chủ cửa hàng báo cảnh sát xử lý ăn trộm.



Tin tốt là, bởi vì còn chưa có chính thức báo án, chỉ cần chịu đền sẽ xong việc, cũng không cần bị kiện, dĩ nhiên cũng sẽ không bị lưu lại biên bản.



Tin xấu là, chiếc nhẫn kia trị giá hai mươi vạn.