Cố Dẫn Trong Anh

Chương 5




Cậu bỗng nhiên tỉnh lại, xoay người nhìn bốn phía, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Trong lòng lại thêm một lần thất vọng. Cố Dẫn vẫn đang cẩn thận trốn sau bức tường, cô không dám cử động vì sự Giang Trúc Thanh sẽ phát hiện ra mình. Giang Trúc Thanh chính là người cô giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng mình đấy!

Hai người rõ ràng thích nhau, một người trốn tránh, một người chờ đợi.

Cố Dẫn ngồi ở cửa cầu nguyện Giang Trúc Thanh sẽ không đi ra, nhưng mọi chuyện lại không theo ý muốn của cô, Giang Trúc Thanh đang chậm rãi bước đến chỗ cô đang trốn.

Cố Dẫn nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần của Giang Trúc Thanh, cô đột nhiên đứng lên, như đã quyết định, cô lập tức chạy xuống tầng.

Gần như ngay lập tức Giang Trúc Thanh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy qua trước mắt, cậu không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.

"Cố Dẫn".

Cố Dẫn đang dùng hết sức để chạy, nghe được giọng của Giang Trúc Thanh, cô kiềm chế ý định quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước. Cố Dẫn đã chạy xuống dưới tầng, Giang Trúc Thanh có thể thấy rất rõ bóng dáng vội vã chạy trốn của cô.

Cố Dẫn dự định chạy trốn, nhưng Giang Trúc Thanh rất nhanh. Ngay lập tức đã đuổi kịp, cậu mạnh mẽ túm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt Cố Dẫn.

Nhìn thấy nước mắt trên mặt Cố Dẫn, Giang Trúc Thanh sửng sốt.

"Cậu..." Giang Trúc Thanh thả tay Cố Dẫn ra.

Cố Dẫn vội vàng dùng tay lau nước mắt trên mặt.

"Xin lỗi cậu." Một lúc sau, Giang Trúc Thanh nói.

"Ừ, đã lâu không gặp." Cố Dẫn biết không trốn được nữa, vì thế cô cười chào hỏi.

Cô không hề biết, mặt cô hiện tại không khác gì một chú mèo đang lấm lem nước mắt.

"Đã lâu không gặp." Nhìn dáng vẻ này của cô, khoé môi Giang Trúc Thanh xuất hiện một nụ cười, trả lời.

Nụ cười của cậu làm Cố Dẫn nhìn đến ngơ ngẩn, đã bao lâu rồi cô không thấy cậu cười.

Hai người đi đến bậc than trên sân thể dục ngồi xuống, cứ im lặng ngồi như vậy, không nói một lời.

"Cố Dẫn, vẫn là câu nói đó, tớ thích cậu, vẫn luôn thích cậu. Năm năm rồi, bây giờ cũng không còn nhiều khúc mắc như lúc đó, chúng ta ở bên nhau đi."

Cố Dẫn nhìn Giang Trúc Thanh, không biết vì sao, sau khi ngồi xuống, tâm trạng cô bình tĩnh không ít.

"Giang Trúc Thanh, chúng ta không có khả năng, cho dù chúng ta có qua bao nhiêu cái năm năm thì kết cục vẫn như thế". Trong giọng nói cô cất giấu sự đau lòng và bất đắc dĩ.

"Lần này là vì sao?"

Cố Dẫn chỉ cười mà không đáp.

"Cố Dẫn cậu biết không, buổi tối hôm đó, một mình cậu ngồi ở chỗ này. Nhìn cậu cô đơn như vậy, như thể chỉ còn lại một mình cậu, tớ rất đau lòng, định tiến lại ngồi với cậu. Ngày đầu tiên tớ gặp cậu, cậu cười rất vui vẻ, cực kỳ rạng rỡ." Cố Dẫn hơi bất ngờ, ngày hôm đó cậu ở đằng sau nhìn cô sao.

"Khi ấy lúc cậu tập chạy bộ, đi học luôn ngủ gà ngủ gật, có lần ngủ hết một tiết. Chuông tan học cũng không thể đánh thức cậu, lúc ấy tớ cứ ngồi ngắm sườn mặt cậu, cực kỳ vui vẻ." Giang Trúc Thanh một lần nữa cong môi cười.

"Buổi tối hôm tớ tỏ tình với cậu, tớ tức giận là sự thật, cậu nghĩ cho cảm nhận của Lâm Minh Dao và Trần Trác, nhưng lại không nghĩ tới cảm xúc của tớ, thậm chí cũng bỏ quên cảm xúc của chính bản thân mình. Tớ biết tính cậu, nên tớ không ép, cũng không tới gần cậu, vì sợ cậu sẽ khó xử. Nhưng hiện giờ giữa chúng ta không còn cản trở gì nữa, vì sao cậu vẫn từ chối tớ?".

"Không có nhiều nguyên nhân như vậy, chỉ là tớ cảm thấy chúng ta không thể." Giang Trúc Thanh không hỏi nữa, cậu hơi trầm mặc.

"Cậu ở đâu, tớ đưa cậu về."

Cố Dẫn không từ chối, để Giang Trúc Thanh tiễn mình về đến khách sạn. Hai người cũng không nói gì, Cố Dẫn chào tạm biệt đơn giản rồi bước vào. Cô nghe được Giang Trúc Thanh nói một câu:

"Cố Dẫn, chúng ta còn chưa từng thử, sao cậu biết là không thể."

Trong lòng Cố Dẫn hoảng loạn, cô thích Giang Trúc Thanh, nhưng đã năm năm rồi hai người không liên lạc, cô không dám đảm bảo nếu hai người ở bên nhau sẽ đi được bao lâu.

Trước ngày kết hôn của Lâm Minh Dao, cô không gặp lại Giang Trúc Thanh lần nào. Ngày kết hôn đó, rất đông người tới, có vài bạn cấp ba còn chào hỏi Cố Dẫn, mỗi người hàn huyên vài câu sau đó cũng giải tán.

Sau đó Cố Dẫn thấy Lâm Minh Dao, Lâm Minh Dao đưa cô tới phòng trang điểm.

Lúc này chỉ có một mình cô, trên người Lâm Minh Dao mặc bộ váy cưới màu trắng, phô bày được dáng người lả lướt.

"Xinh quá". Lâm Minh Dao vốn đang quay lưng về phía cô, nghe được tiếng quay người lại.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không có ai bước đến, như mắt đều đỏ.

Hai cô gái tình cảm thân mật khăng khít, không có gì giấu nhau đã không còn, giờ chỉ còn lại hai người bạn gặp lại nhau nhưng không biết nên nói chuyện gì cho phải.

"Minh Dao, đã lâu không gặp, chúc mừng cậu nhé." Cố Dẫn không biết phải nói gì, cơ thể tự thốt ra một câu chào hỏi rất phổ thông.

"Nếu cậu đã tới rồi thì mau đi thay quần áo, cậu đã hứa là sẽ làm phù dâu cho tớ rồi còn gì." Lâm Minh Dao chỉ tay vào phòng thay đồ, lời vừa nói ra, tâm Cố Dẫn run lên.

Ngày trước ở lớp, bốn người thường túm tụm một chỗ để thảo luận về chuyện tương lai. Lúc ấy quan hệ giữa bốn người vẫn còn rất thuần khiết, vì vậy nên trò chuyện cũng không kiêng nể gì.

"Cố Dẫn, sau này tớ kết hôn cậu phải làm phù dâu cho tớ đấy." Lâm Minh Dao nói với Cố Dẫn, cô không do dự mà đồng ý luôn.

"Tớ nghe nói sinh con rất đau, hay là sau này các cậu sinh nhiều con một chút, đưa một tớ cho tớ nuôi được không?" Lâm Minh Dao vui vẻ nói ý tưởng của cô ấy, cô, Giang Trúc Thanh và Trần Trác đồng thời trợn trắng mắt. Nhưng Lâm Minh Dao vẫn thao thao bất tuyệt một mình, "Tốt nhất là sinh con lai, một trong các cậu ai đó kết hôn với người nước ngoài đi nha."

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy mấy lời cô ấy nói đều rất nhảm nhí, nhưng cũng không nỡ lòng nào cắt đứt sự nhiệt tình ấy.

"Không nha, tớ không thích trai ngoại quốc." Cố Dẫn lắc đầu.

Giang Trúc Thanh và Trần Trác tỏ vẻ mình có thể hẹn hò với gái ngoại quốc, nhưng sẽ không sinh con với các cô ấy.

Giờ nghĩ lại, ngày đó bọn họ rất thân thiết, bây giờ sao lại thành thế này.

"Được." Cố Dẫn nuốt nước mắt vào trong, ôm váy vào phòng thay đồ, hôm nay Lâm Minh Dao là cô dâu, cô sợ sẽ làm cô ấy khóc.

Khi lễ kết hôn bắt đầu, Cố Dẫn giúp Lâm Minh Dao nâng váy, tiến vào thảm đỏ. Ánh mắt mọi người đều đổ vào nhân vật chính của ngày hôm nay Lâm Minh Dao, thế nhưng Cố Dẫn lại cảm giác được một ánh mắt nóng rực vẫn luôn dõi theo cô.

Nhưng cô không định nhìn xem ánh mắt kia tới từ đâu, chỉ tập trung đi theo Lâm Minh Dao tới sân khấu chính, sau đó đứng ở một bên, như thể chuyện vừa rồi không có liên quan gì đến cô vậy.

Cố Dẫn nhìn Lâm Minh Dao tráo nhẫn với Trương Thành, trong lòng không nhịn được cảm thán. Lâm Minh Dao đã tìm được hạnh phúc của đời mình rồi, cô nhìn bộ dạng cẩn thận của Trương Thành, liền biết anh ấy sẽ đối xử với bạn cô rất tốt, rất cưng chiều.

Cố Dẫn nhất thời nhàm chán, cô nhìn xuống dưới sân khấu một vòng, tầm mắt dừng lại ở một nơi. Giang Trúc Thanh hôm nay mặc tây trang, cậu đang ngồi phía dưới. Bộ tây trang làm cậu trông trưởng thành hơn, cũng trông càng...đẹp trai.

"Được rồi, giờ chúng ta sẽ cùng chúc cho Lâm tiểu thư và Trương tiên sinh hạnh phúc viên mãn đời đời kiếp kiếp." Sau những lời này, nghi lễ chính đã kết thúc, tiếp đó chính là phần những cô gái mong chờ nhất – ném vòng hoa.

Cố Dẫn cũng phải xuống sân khấu để tham gia nhận vòng hoa, nhưng cô không có hứng thú lắm. Lâm Minh Dao nháy mắt với cô, cô hiểu ý của cô ấy, chỉ là cô...

Cố Dẫn chưa kịp nghĩ thêm điều gì, đã nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc cùng cảm thán của mọi người, trên tay thấy hơi nặng, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bó hoa nhỏ ban nãy Lâm Minh Dao cầm giờ đang ở trong tay mình. Lâm Minh Dao trực tiếp ném hoa cho cô.

"Mọi người, chuyện ném vòng hoa là tôi đặc biệt chuẩn bị cho bạn tốt của tôi Cố Dẫn, xin mọi người thứ lỗi." Trong lễ kết hôn ai mà không nể mặt cô dâu, mọi người đều tỏ vẻ không ngại.

Lâm Minh Dao nhìn về phía Giang Trúc Thanh không biết xuất hiện từ khi nào, Giang Trúc Thanh mỉm cười nhìn bó hoa trong tay Cố Dẫn, điều này làm cho Cố Dẫn bối rối, nhưng tim cô lại đang đập thình thịch không ngừng.

Nhiều năm sau, Cố Dẫn vẫn còn nhớ về cảnh tượng ngày hôm ấy, Giang Trúc Thanh từng bước từng bước một bước tới trước mặt cô, trái tim ban nãy còn đang đập thình thịch giờ lại cực kì bình tĩnh, bình tĩnh nhìn cậu đi tới, tiếng reo hò của mọi người như không hề lọt vào tai cô, chỉ nghe được cậu nói, "Cố Dẫn, đến lượt chúng ta kết hôn rồi."

Thật ra, Cố Dẫn vẫn luôn tự hỏi một điều, tình cảm của cô đối với Giang Trúc Thanh và tình cảm của Giang Trúc Thanh đối với cô, rốt cuộc có thể nhiều được bao nhiêu.

Tại sao cô lại thích Giang Trúc Thanh?

Nếu không phải bởi vì phân ban tự nhiên xã hội, nếu không phải bởi vì bọn họ ngồi trước sau, có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ quen biết nhau, lại càng không có những tình tiết phía sau.

Có thể thích một người là không cần bất cứ lý do nào cả.

Chỉ vì hằng ngày gặp nhau, hằng ngày nói chuyện, hằng ngày giận dỗi mà tự nhiên có cảm giác với nhau.

Giang Trúc Thanh trước giờ không phải là một người giỏi nói chuyện, bởi vì cậu học giỏi, lại đẹp trai, vậy nên mọi người đều muốn chơi với cậu.

Đối với các bạn học nữ khác trong lớp mà nói, tính cách cậu hơi lạnh lùng, không dễ thân, quan hệ cũng không gần không xa, nhưng cậu với Lâm Minh Dao và cô lại khác.

Nghe xong điều này, Cố Dẫn cảm nhận được niềm vui đang dâng lên trong lòng, cậu đối xử với cô khác với những người khác.

Có thể là bởi Lâm Minh Dao, cô cho rằng nguyên nhân là bởi cô là bạn cùng bàn của Lâm Minh Dao, trùng hợp ngồi dưới cậu, lại thường xuyên hỏi bài cậu mà thôi.

Cô chưa bao giờ thấy mình xinh đẹp, cũng không cảm thấy bản thân có thể thu hút ánh mắt của người khác phái.

So sánh như vậy, Lâm Minh Dao càng có ưu thế hơn so với cô.

Vì thế nên, khi nghe Lâm Minh Dao tỏ tình thất bại, cô vẫn luôn cảm thấy Giang Trúc Thanh sẽ không thích mình.

Cô công nhận mình EQ thấp, phản ứng cũng chậm.

Cô cũng từng hỏi cậu, cô hỏi, cậu thật sự thích tớ à? Thích bao nhiêu?

Ai ngờ cậu lại trả lời, câu hỏi thứ hai của cô, khi cô hỏi câu ấy tức là cô cũng thích cậu rồi.

Cô cạn lời, cũng hơi bực tức, cô hỏi đi hỏi lại câu ấy, nhưng toàn bị cậu lừa dối cho qua.

Nhưng ngay lúc này cô không nghĩ sẽ lại ngơ ngẩn mà bước qua đó, cô mím môi, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

Cô thấy cậu thở dài, nâng tay lên, cô theo bản năng lùi lại một bước, chờ được cái xoa đầu của cậu.

Sau đó bên tai chỉ còn lại âm thanh róc rách như tiếng suối nước của cậu, tớ không biết tớ thích cậu bao nhiêu, tớ chỉ biết là, tương lai của chúng ta dài bao lâu, vậy tớ sẽ thích cậu bấy lâu.

Giang Trúc Thanh rất bất đắc dĩ, cậu không giỏi biểu đạt, lại vô tình làm cho cô hiểu lầm.

Khi Trần Trác tỏ tình với cô, cậu sẽ không vui, bởi vì cậu ghen.

Khi Lâm Minh Dao tỏ tình với cậu, cậu không cần suy nghĩ đã từ chối, nhưng ai biết điều đấy lại đẩy cô cách xa cậu hơn.

Cậu biết cô để ý cô bạn tốt này nhiều bao nhiêu, nên không định làm cô khó xử.

Chỉ là sau đó vẫn không nhịn được đi tìm cô, khi nghe tận miệng cô nói vì sợ Lâm Minh Dao tức giận nên không thể ở bên cô, cậu đã rất tức giận.

Trong lòng cô, cậu còn không quan trọng bằng Lâm Minh Dao.

Dù cho cậu tức giận như vậy, nhưng cũng không muốn cô ngày nào cũng ủ rũ không vui.

Cô nên ngày ngày vui vẻ, không có phiền não sầu lo gì mới phải.

Cho nên cậu chủ động rời xa cô, đây thật sự là một quãng thời gian rất khó khăn, cậu vẫn luôn tự nói với bản thân, chỉ cần chịu đựng qua kỳ thi đại học, tất cả sẽ được giải toả.

Chờ đến khi thực sự thi đại học xong rồi, cô lại rời khỏi thành phố này, không trở lại nữa, cậu mới thấy hối hận, hối hận đến mức muốn đánh chết bản thân mình của trước kia.

Cô trước giờ không liên lạc với cậu, cũng không liên lạc với bất kỳ bạn học cấp ba nào, cậu cho rằng cô tức giận, không muốn gặp cậu nữa.

Về sau, cậu cũng không gặp được ai có thể khiến mình rung động như cô, trong lòng cậu vẫn toàn là hình bóng cô, chỉ là bị cậu chôn chặt dướt đáy lòng.

Cho đến khi nhận được tin nhắn của Lâm Minh Dao, đánh vỡ tâm trạng đã phủi bụi bấy lâu nay của cậu, cậu lập tức chạy về từ nơi đang công tác, chạy thẳng đến trường học cũ.

Khi lại một lần nữa nhìn thấy cô, cậu liền biết, cậu thích cô, thích từ cấp ba đến hiện tại, thích đến mức quên cả chính bản thân mình.

- Hoàn -

[*Mèo: Hurray, cuối cùng tớ cũng hoàn bộ truyện đầu tay rồi yay. Không thể nào vui vẻ hơn các cậu ạ =)))))))

Dành cho những cô gái đọc xong câu chuyện này: Đừng có tự ti như Cố Dẫn nha nha, ai cũng xứng đáng được yêu thương cả.

Dành tặng các cậu một câu nói mà gần đây tớ rất thích gần đây.

"Sometimes the people we like don"t like us back. It"s painful, but there"s nothing we can do about it. But one day, you"re gonna meet someone who appreciates you for who you are. I mean there"s seven billion people on this planet. I know one of them is gonna climb up on a moon for you" - Otis (Sex Education 4)

Tạm dịch: "Có đôi khi người chúng ta thích sẽ không thích chúng ta. Điều đó thực sự đau lòng nhưng chúng ta cũng không thể làm gì cả. Một ngày nào đó, cậu sẽ gặp được một người trân trọng cậu bởi vì cậu là chính bản thân mình. Có bảy tỷ người trên trái đất này, tớ biết một trong số họ sẽ sẵn sàng hái sao trên trời xuống cho cậu thôi." - Otis (Sex Education 4)]