Một tháng sau y liền ở cử, ít ra gió cũng không có đi lại nhiều.Chủ yếu chỉ ở trong phòng mà thôi, bên ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.Nhìn ra ngoài thấy được hai cái bóng nhỏ đang lay hoay, y buồn cười mà lắc đầu.
" hai đứa vào đi "
Tụi nhỏ nghe được liền giật mình, Tiểu Yên cùng Dương Xuyên đẩy cửa đi vào.Từ lúc y tỉnh lại, đứa nhỏ Tiểu Yên này chỉ đứng nhìn y từ xa, không dám lại gần cho dù y có gọi cũng bỏ chảy.Việc này làm người thân là a ma như y vô cùng buồn rầu.
" Dương thúc thúc con..." Mã Xuyên ngập ngừng nói, thằng bé biết bản thân nghịch ngợm còn kéo theo Yên ca ca làm cả hai cùng nguy hiểm.
Nếu không có y chắc chắn hai người đá chết người, về nhà phụ thân còn mắng một trận, xém chút nữa dùng gia pháp, nếu không có Trịnh a di thì bản thân đã thê thảm rồi.
Nói đến Trịnh a di thì là Trịnh Yên, Mã Xuyên rất thích nàng nếu người đó là mẫu thân thì tốt rồi.Thằng bé biết bản thân rất không được phụ thân yêu thích, có thể nói là không quan tâm đến mình.
Nó nghe lén những gia nô lớn tuổi nói chuyện, năm đó a ma sanh khó tính mạng khó phải toàn.Phụ Thân chọn giữ lại a ma, nhưng là người kiên quyết muốn giữ lại nó nên mới mất.Mà đó lại là người mà phụ thân yêu, nó là kẻ dư thừa mà thôi.
Dương Tiểu Nguyên không biết Mã Xuyên nghĩ gì mà thằng bé luôn cúi mặt xuống dưới đất, y không nhìn rõ được mặt mũi đâu cả.
" ta làm gì cho hai đứa sợ à? " y đặt tay lên xoa đầu Mã Xuyên, rồi cũng xoa nhẹ đầu Tiểu Yên ai cũng như nhau đều công bằng cả.
Hai đứa nhỏ chậm rãi nhìn y lắc đầu, rồi lại gật đầu cuối cùng vẫn là Tiểu Yên lấy hết can đảm mở miệng nói.
" a ma sẽ không giận con chứ?" giọng đứa nhỏ yếu ớt hỏi y, như thể sợ sẽ làm y tức giận mà bỏ mặt nó vậy.
Dương Tiểu Nguyên mỉm cười lắc đầu " ta sao lại giận con chứ?"
" nhưng lần sau không được tự ý ra ngoài như vậy, bên ngoài vô cùng nguy hiểm hiểu không?" Y cũng nghiêm khắc dạy dỗ hai đứa nhỏ.
" lại đây xem hai đệ đệ cùng muội muội con nào "
Hai đứa nhỏ bốn mắt nhìn nhau cuối cùng vẫn không kìm lòng nổi trước hai vật nhỏ trước mặt.
Cuối năm đó, hai tiểu bảo bảo nhà Dương Tiểu Nguyên vừa biết bò.Thì khắp Kinh Thành đều là vải trắng vì hoàng hậu đương triều cùng vị ca ca của hoàng thượng, Kính An Vương đều qua đời.
Dương Tiểu Nguyên lắc nhẹ đầu một cái, Tư Duệ Kỳ Vũ cũng có kể cho y nghe chuyện của ba người này.Cmnl thật sự máu chó như phim truyền hình lúc hai mươi giờ tối hàng tuần vậy á.
Chuyện này cũng thật xưa, năm đó đương kim thánh thượng bây giờ, cùng hoàng hậu đương triều và Kính An vương là thanh mai trúc mã.Hai huynh đệ Võ Thiên Quân là huynh đệ ruột, do hoàng hậu lúc đó thân sinh.
Phụ hoàng của hai người tuy nhiều vợ, nhưng chỉ sủng mỗi mẫu thân họ.Mặc dù cũng không phải trưởng tử, nhưng hai huynh đệ là thân sinh của hoàng hậu nên tự nhiên một trong hai người sẽ được phong làm thái tử.
Năm đó nhà mẹ để của Liễu Giai Nghi là Thừa tướng, nắm trong tay quyền lực không nhỏ.Bên nhà Quý phi cũng là thế lực không kém bà ta cũng là công chú của Tây Quốc.Còn Hoàng Hậu lúc đó nhà mẹ đê có chút yếu thế.
Hơn nữa Võ Thiên Minh vì cứu Võ Thiên Quân mà lại bị Quý phi người hãm hại, may mắn giữ được tính mạng nhưng hôn mê mãi không tỉnh.Tình hình có điểm căng thẳng, hoàng đế muốn nâng đỡ cho Võ Thiên Quân làm thái tử, đã ban hôn cho nhi tử mình cùng đích nữ Thừa tướng là Liễu Giai Nghi.
Chỉ là giữa nàng và ca ca hắn đã có vậy định tình, chỉ cần chờ xin một đạo ban hôn hai người liền bên nhau.Nhưng cuối cùng vẫn không được, người yêu của ca ca thành vợ của mình.Võ Thiên Quân luôn tự trách, nhiều năm như vậy trên ngôi Vua, tính tình cũng dần lạnh lùng đi hẳn.
Đến khi gặp Dương Tiểu Nguyên hắn mới thông suốt hơn, cuối cùng thành toàn cho người có tình đi, dù sao những năm này hắn và nàng là nước sông không phạm nước giếng.
Ở cách Kinh Thành hơn nghìn dặm về phía Đông, thành Vĩnh Sơn đã đổi một chủ nhân mới.Người này thân phận bí ẩn, không rõ thân thế chỉ biết là thánh chỉ ban xuống, gọi là Hoàng Khải Minh còn dẫn theo thê tử Lê Giai Nghi tới.
" phu quân ăn cơm thôi " Giai Nghi đã hì hục cả buổi để làm cơm đấy, nàng đã lâu không xuống bếp không bếp nấu có hợp khẩu vị của chàng ấy không nữa.
Hoàng Khải Minh nhìn một bàn cơm, trắng trắng đen đen có món hình như còn chưa chính, nhưng nhìn đến vẻ mặt hào hứng của thê tử, hắn chỉ đành gấp ăn.
Vừa đưa vào miệng vị đắng đắng, mặn mặn làm cho hắn trong lòng liền kêu gào một trận.
" ngo..n....lắm " Hoàng Khải Minh nuốt xuống mỉm cười bình thản nói.
" thiệt sao? vậy mỗi ngày đều làm cho chàng ăn " Lê Giai Nghi hào hứng nói.
" đừng ăn.." hắn chưa kịp ngăn lại thì thê tử nhỏ của hắn đã ăn rồi, Hoàng Khải Minh chỉ đành thở dài đưa tay về phía trước nàng.
" ỏe...khó ăn quá...không ăn được chàng đừng cố, còn lừa ta " Lê Giai Nghi nhã vào trong lòng bàn tay của phu quân mình.Trong lòng cũng âm thầm xấu hổ, nàng không nghĩ mình nấu tệ như vậy.