Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 34: Tỉnh lại




" ưm…" Dương Tiểu Nguyên nặng nề mà mở mắt ra, ánh sáng làm cho mắt của y không thích nghi nổi,khiến cho Dương Tiểu Nguyên phải nhắm mắt lại khẽ chớp mấy lần mới có thể nhìn rõ hơn khung cảnh xung quanh.

" a ma?" Tiểu Yên Nhi ngủ gật ở mép giường bị động tác của y làm cho tỉnh dậy.Đứa bé lấy tay dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn y không nhịn được mà hét lên.

Bên ngoài Tư Duệ Kỳ Vũ đang bưng một chén cháo nóng hổi vào, hắn cả đêm không ngủ sáng ra đã tranh thủ đi nấu cháo cho phu lang mình sợ rằng khi tỉnh dậy Tiểu Nguyên sẽ đói bụng.Chỉ vừa mới tới cửa đã nghe được tiếng hét của đứa trẻ Tiểu Yên.

Cước bộ cũng nhanh hơn, ba bước chuyển thành hai bước mà vào phòng, nhanh chóng để chén cháo lên bàn và quay qua hỏi han y.

" Phu lang thấy sao rồi?"

Dương Tiểu Nguyên còn rất mệt không nói nổi, y chỉ đành lắc đầu tỏ vẻ mình không có gì đáng lo ngại.Hắn đỡ y dậy, đưa qua y ly nước để thuận họng.Sau đó đút cháo cho phu lang nhà mình ăn, tranh thủ lúc còn nóng.Khi nãy hắn cũng đã gọi người báo tin cho bên phía phụ mẫu.



" a ma, con xin lỗi hức hức…là Yên Nhi không ngoan…" Tiểu Yên lao vào ôm chầm lấy y khóc nức nỡ, lực đạo có chút mạnh vào y khẽ hít khí.

Bên cạnh Tư Duệ Kỳ Vũ nhìn khẽ nhíu mày, kéo áo của Yên Nhi ra, không mạnh không nhẹ đặt sang bên cạnh.

" a ma con đang có thai, nên hiểu chuyện một chút đi " hắn nhíu mày khó chịu, vốn đứa trẻ này là bất đắt dĩ. Trước đó phu phu hai người cũng gì vậy mà tranh cãi bây giờ cũng vì nó mà phu lang nhà hắn gặp nguy hiểm. Khiến hắn không thể nào thích nổi mặc dù biết bản thân cũng thật là quá đáng.

" phu quân biết rồi sao? chàng…" Dương Tiểu Nguyên có điểm không biết nên nói gì, y sợ hắn sẽ tức giận vì bản thân giấu diếm chuyện bản thân mang thai.

Dù sao cả hai cũng đã thành thân hơn mười năm rồi, nhưng vẫn chưa có con của riêng mình.Y biết phu quân mình rất mong muốn một đứa trẻ do chính y sinh, mà Dương Tiểu Nguyên cũng muốn điều đó.Nên khi y giấu chuyện này sợ hắn sẽ tức giận.

Nhưng ngược lại y không nghe gì cả, chỉ cảm thấy đầu mình được một bàn tay to lớn xoa đầu.Y ngước mắt lên nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu.

" ngốc ạ, phu quân sao có thể tức giận với em được chứ "

Y liền vui vẻ mà theo thói quan đầu cọ vào tay của hắn.Đôi phu phu đang trong bầu không khí màu hồng,thì tiếng khóc thút thít của đứa trẻ lại vang lên.

" lại đây nào Yên Nhi, ta không có giận con " Y thở dài, phu quân cũng thật là lạnh nhạt với thằng bé mà.



Tiểu Yên khóe mắt còn dính nước, mà rón rén chòm tới bên y.Dương Tiểu Nguyên thở dài vỗ lưng trấn an thằng bé.

" ngoan nào, là phụ thân tính xấu để a ma nói lại phụ thân cho tiểu Yên nha "

Thằng bé nhẹ gật đầu trong lòng cũng âm thầm nghĩ, quả thật phụ thân rất xấu tính.

Lúc này ngoài cửa đôi phu phu Tư Duệ gia cũng đã tới.Mẹ Lí nhìn chầm chầm y, xoay người của Tiểu Nguyên vài lần chắc chắn y đã ổn thì bà mới thở phào.Lúc này mẹ Lí lại khóc nức nở, nói y làm bà rất lo lắng.

Lúc này đến lúc y lại phải vừa dỗ Tiểu Yên lại phải dỗ cả Lí thị, làm cho y dở khóc dở cười.Nhưng đồng thời cũng có một dòng chảy ấp áp trong lòng y.Không bao lâu sau đó cả nhà Dương gia cũng chạy đến.

Căn phòng chẳng mấy chốc đầy người, khung cảnh liền chở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Cũng ở Kinh Thành, phủ Mã gia, chi thứ Mã Tương.

Phòng con trai trưởng Mã Phú.

" chết tiệt mà, con ả đó…" Dương Thục Mai cắn móng tay bất an nói.

Nàng đây đã được gả vào nhà quan, cũng là có danh tiếng trong triều cũng sẽ được người người ngưỡng mộ.Nàng là gả cho trưởng nhi tử Mã Phú, con của Mã Tương một quan văn của Đại Nam.

Dương Thục Mai cũng sinh được mụn hán tử cho Mã Phú.Nhưng hắn ba tháng trước lại nạp thiếp, mà ả đó lại là người hầu bên cạnh nàng.Bây giờ thì hay rồi còn mang thai nữa chứ!.

Nhà mẹ đẻ nàng thì không thể trông cậy vào chỗ dựa được.Do Dương Thục Mai là biểu tỷ của phu nhân nhà đại tướng quân, nên Mã gia cũng cho nàng mặt mũi nhà vậy địa vị trong phủ cũng không thấp.Chỉ là đáng hận là dựa vào quan hệ với Dương Tiểu Nguyên kia.

Nếu như anh trai nàng được một chút tích sự thì hay rồi, người không có tài cán gì.Chỉ có việc dụ dỗ một tiểu thư khêu cát lọt tròng cũng không được.Cũng may được một chức vụ nhỏ, nàng cũng xem như không mất mặt.

Tổng thể Dương Thục Mai cho rằng nhà mẹ đẻ vẫn quá vô dụng, đến lúc nàng cần vẫn không thể chống lưng cho mình được.Đến một con ả nha hoàn cũng muốn lên mặt với nàng nữa.

Dương Thục Mai cười ác liệt, mang thai thì thế nào chắc gì đã thành công sinh ra đâu.Con ả đó nàng phải giáo huấn lại một lần, xem thử còn dám lên mặt nữa không? cũng chỉ là một con hầu mà thôi.