Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 9




Đường Viễn cố ý chuẩn bị lượng mì lạnh ít hơn mọi lần, bán xong liền trở về. Bất quá bởi vì gần đây thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, tuy phân lượng ít nhưng thật ra lại vừa đủ.

Hắn về nhà cất đồ trước, lấy ra mấy cái trứng kho hôm qua lưu lại gói thật tốt. Kiểm tra quần áo qua một lượt xem có chỗ nào bẩn không, sau đó liền đi đến nhà Tô Nặc.

Hắn không biết Tô Nặc còn giận hắn hay không, nên khi tới trước cửa nhà cậu hắn có chút chần chừ, hắn hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

"Tới liền!"

Đường Viễn nghe thanh âm này như là của phụ nhân lớn tuổi, cửa mở, quả nhiên là Tô mẫu.

Hắn tức khắc có chút khẩn trương, theo bản năng mà dựng thẳng sống lưng, nhấp môi nói: "Bá mẫu hảo, ta là ——"

Lời còn chưa dứt, đã bị Tô mẫu một phen kéo vào sân, Tô mẫu cười rất hòa ái: "Ta biết ngươi là ai, Đường Viễn có phải hay không? Ngươi là tới tìm Nặc ca nhi đi?"

"Ngươi là cái hài tử tốt, chính mình kiếm tiền được còn nghĩ giúp đỡ nhà chúng ta, đại nương thật cảm tạ ngươi!"

Nàng nghe Nặc ca nhi nói, mỗi ngày đưa một ít đồ ăn cho Đường Viễn là được tám văn tiền! Này rõ ràng là niệm tình Nặc ca nhi nên giúp đỡ nhà nàng mà!

"Bá mẫu ngài khách khí, thời điểm ta vừa tới Nặc ca nhi giúp đỡ ta không ít. Huống chi,  ta cũng không thể mãi nhận không đồ của ngài được." Đường Viễn lễ phép mà cười nói.

Tô mẫu càng cao hứng, ánh mắt nhìn về Đường Viễn cũng càng thêm hòa ái.

"Tiểu Viễn, ngươi hôm nay tới tìm Nặc ca nhi có chuyện gì sao?" Tô mẫu cầm chén đổ nước mời Đường Viễn, lại như là nhớ tới cái gì, vỗ trán một phát, "Ai u, ngươi có phải hay không tới lấy quần áo? Quần áo người ngày hôm kia liền làm tốt, vốn dĩ Nặc ca nhi muốn tự mình mang qua đưa ngươi, nhưng hôm qua Tiểu Nặc đi lên núi hái thuốc không cẩn thận ngã trẹo chân, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng."

"Nặc ca nhi sau có nhờ ta mang qua cho ngươi, ta bận nhiều việc quá lại quên mất, thật sự là xin lỗi!" Tô mẫu trên mặt mang theo xấu hổ cười.

Đường Viễn vốn dĩ cũng không phải vì chuyện này mà tới, nhưng nghe giọng điệu Tô mẫu nói, Tô Nặc giống như không giận hắn.

Hắn trong lòng buông lỏng, ôn thanh nói: "Không có việc gì, ta cũng không nóng nảy, chờ lát nữa ta tự mình lấy về là được."

"Ta đây liền lấy cho ngươi!" Tô mẫu nghe Tô Nặc nói, đứa nhỏ này hiện tại liền trên người chỉ có bộ quần áo này, nàng vẫn nên nhanh đem quần áo cấp đứa nhỏ này.

"Ngài từ từ!" Đường Viễn gọi lại Tô mẫu, "Ta có thể hay không nhìn thấy Tô Nặc, hắn bị thương có nặng không?"

Thân mình đơn bạc kia của Tô Nặc, lúc này lại b·ị th·ương không khỏi khiến người khác lo lắng.

"Tiểu Nặc b·ị th·ương không nặng, nghỉ ngơi hai ngày là được, để ta đỡ Tiểu Nặc lại đây gặp ngươi." Phòng ca nhi không thể để hán tử tùy tiện tiến vào, nhưng đem người đỡ ra tới nói chuyện vẫn có thể.

Đường Viễn lo lắng Tô Nặc bị thương, muốn tận mắt nhìn xem như thế nào.

Thời gian không bao lâu, Tô mẫu liền đỡ Tô Nặc ra tới, trong tay còn cầm theo bao quần áo.

"Đường đại ca, xin lỗi, quần áo làm xong ta nên nhanh đưa cho ngươi."

Tô Nặc nhìn còn tốt, chỉ là chân trái không thể dùng sức, cậu nhìn về phía Đường Viễn ánh mắt mang theo xin lỗi.

Đường Viễn đương nhiên sẽ không trách cứ cậu, thấy thiếu niên xác thật chỉ bị thương nhẹ, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm.

"Không có việc gì! Lần này ta tới chính là có việc muốn cùng ngươi thương lượng" Đường Viễn kéo ghế dựa ra rồi giúp Tô Nặc ngồi xuống, "Ta muốn mời ngươi ra sạp ta hỗ trợ, một tháng một trăm văn tiền, nếu sinh ý tốt, cuối tháng sẽ có thêm tiền thưởng."

Vốn dĩ hắn chỉ mới nghĩ tới muốn thỉnh Tô Nặc hỗ trợ, hiện tại nghe nói cậu đi hái thuốc b·ị th·ương, liền càng thêm kiên định tâm tư này.

Tô mẫu đứng bên rất kinh hỉ, một trăm văn tiền! Thật nhiều hán tử đi ra ngoài làm việc, tiền công cũng không nhiều hơn bao nhiêu đâu! Hơn nữa công việc bày quán này so với những công việc nặng nhọc, dơ bẩn kia thì khoẻ hơn nhiều, còn là người quen, cũng có thể yên tâm.

Nhưng Tô Nặc lại ấp úng không nói chuyện, cậu da mặt mỏng, vẫn còn nhớ lần trước hiểu lầm chuyện Đường Viễn thích mình, không dám cùng Đường Viễn nói chuyện.

"Đứa nhỏ này! Đây là tiểu Viễn muốn chiếu cố nhà chúng ta!" Tô mẫu thấy cậu không nói lời nào, thúc giục nói "Con còn không mau cảm ơn người ta!"

Tô Nặc đành phải đỏ ửng mặt nói: "Cảm ơn Đường đại ca."

Đường Viễn cảm thấy thiếu niên đỏ mặt, giọng nói mềm như bông, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, lòng hắn như bị lông chim lướt qua. Hắn thực rất muốn chọc vào má bầu bĩnh của thiếu niên, nhưng vì có Tô mẫu nên phải nhịn lại.

"Đúng rồi, đây là trứng kho mà hôm qua ta làm, cho ngươi cùng bá phụ bá mẫu nếm thử" Đường Viễn từ trong ngực móc ra bao đựng trứng kho. Sợ Tô Nặc cùng Tô mẫu cự tuyệt, để xuống bàn liền đứng lên "Nhà ta còn có việc, liền đi về trước."

Ai ngờ còn chưa có ra cửa, đã bị một cái lão phụ nhân từ đâu xuất hiện đụng vào người.

Hắn vội đỡ lấy người, lão phụ nhân còn chưa đứng vững thân mình liền khóc lóc hướng Tô Nặc nói: "Nặc ca nhi, ngươi còn có dược trị thương đại phu kê không?!"

Tô Nặc hành động không tiện, Tô mẫu chạy nhanh ra đỡ lão phụ nhân vào nhà.

Lão phụ nhân không chịu, chỉ nói nhà Tô Nặc có thể hay không cho bà mượn chút dược trị thương, chờ tôn tử bà khoẻ lại sẽ đem tiền trả lại.

Tô mẫu: "Vương đại nương ngươi đây là nói cái gì, chúng ta đều là hàng xóm, Đại Tráng cũng là ta nhìn lớn lên, nói cái gì mà trả tiền hay không chứ."

Nói xong liền nhanh đi vào trong phòng lấy dược trị thương của Tô Nặc ra tới rồi đưa Vương bà bà.

"Nặc ca nhi nhà ta giờ cũng khoẻ đến không sai biệt lắm, không cần uống số dược này nữa, ngài mau cầm về nấu cho Đại Tráng đi."

Vương bà bà lau nước mắt, liên tục nói cảm ơn.

*

"Nương, người lấy một cái trứng kho đem cho Đại Tráng đi, con thấy Vương bà bà như vậy, hẳn là Đại Tráng b·ị th·ương không nhẹ." Tô Nặc đối Tô mẫu nói.

Tô mẫu cũng không phải người keo kiệt, liền đáp ứng rồi lấy trứng kho đi qua nhà Vương bà bà.

Đường Viễn không nhìn thấy Tô phụ ở nhà, không yên tâm Tô Nặc một mình, vì thế đứng ở trong viện bồi hắn. Lại sợ bản thân nói gì đó sai giống lần trước, chỉ đơn giản im lặng.

Tô mẫu sau khi trở về, liền đối Tô Nặc thở dài.

"Ài! Vết thương của Đại Tráng là bị người ta đánh. Ta có nghe Vương đại nương nói, Đại Tráng thường xuyên đưa củi cho một tiệm cơm ở trấn trên."

"Vốn là một ngày đưa củi sẽ tính tiền luôn ngày đó. Nhưng không biết sao, từ khi nhi tử của lão bản tiếp nhận tiệm cơm, mỗi lần Đại Tráng đi đưa củi, tiền củi không trả theo ngày nữa. Đến nay cũng nửa tháng, mà tiền vẫn cứ kéo dài không trả, Đại Tráng thật sự nhịn không nổi, đi tìm bọn họ lý luận, sau đó bị người ta đánh một trận."

"Bọn họ sao lại làm như vậy chứ!" Tô Nặc tức giận mà mắng, lại hỏi thương thế của Đại Tráng " Vậy Đại Tráng không có việc gì chứ ạ?"

Tô mẫu sắc mặt có chút hoà hoãn: "Không có việc gì, chỉ là có chút vết th·ương ngoài da, nhìn dọa người mà thôi, không có gì đại sự."

"Vậy là tốt rồi," Tô Nặc thở phào, nhưng nhớ tới tình huống của nhà họ, lại thấp giọng "Bất quá...... Đại Tráng kiếm củi nhiều ngày như vậy lại không kiếm được tiền, chỉ sợ nhà họ sẽ không trụ được bao lâu"

"Ai, đây cũng là không có biện pháp" Tô mẫu cũng thở dài theo, nhà bọn họ ăn no không thành vấn đề, nhưng trong nhà cũng không dư giả, không có khả năng sẽ luôn tiếp tế nhà Vương bà bà "Chờ lát nữa ta lấy mấy cân khoai lang đỏ đi nhà bọn họ, có thể giúp đỡ vài ngày đi."

Đường Viễn bên cạnh nghe nhưng thật ra cũng có chủ ý, hắn nhìn về phía Tô Nặc: "Đại Tráng bán củi là bán thế nào? Nếu là tiện nghi, ta muốn mua một chút."

Hắn suốt ngày đều vội, căn bản không có thời gian đi đốn củi, đống củi lúc trước chủ nhà lưu lại cũng sắp dùng hết. Hắn còn đang nghĩ làm sao để có củi, vừa hay nếu giá thích hợp, hắn cũng không cần suy nghĩ  biện pháp.

"Cũng đúng! Đường đại ca mỗi ngày bận rộn như vậy, cũng không có thời gian đốn củi" Tô Nặc bừng tỉnh, lại có chút kích động mà nhìn về phía Đường Viễn "Đại Tráng bán củi không quý! Hai gánh một văn tiền, đều là loại củi đốt lửa tốt!"

Hai gánh một văn tiền, đối với người trấn trên người mà nói không quý, nhưng người trong thôn là tuyệt đối sẽ không mua, bất quá Đường Viễn thật sự có nhu cầu.

"Được, vậy nhờ bá mẫu nói với Đại Tráng, nếu hắn nguyện ý, cứ ba ngày đưa củi cho ta một lần" Đường Viễn gật đầu "Nếu là hắn không muốn liền thôi vậy."

Tô mẫu nghe xong vội vàng nói: "Nguyện ý! Nguyện ý! Hắn khẳng định nguyện ý, ta đây liền đi nói với hắn!"

Đều là trong thôn, cách nhau cũng gần, tuy rằng mua không nhiều lắm, nhưng cũng là việc kiếm được tiền a!

Tô mẫu đi cách vách, không đến một khắc liền đã trở lại, còn mang đến một nam hài trên mặt có vài vết bầm.

Nam hài vừa thấy đến hắn liền không ngừng khom lưng với hắn: "Đa tạ Đường đại ca! Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ mang cho huynh loại củi tốt nhất!"

Đường Viễn nghe Đại Tráng nói chuyện có chút trẻ con, không khỏi bật cười.

Đại Tráng da mặt đen lại có chút hồng như đít khỉ, hắn dùng sức cúi đầu, lại có vài phần đáng thương.

Nghĩ đến Tô mẫu vừa rồi nói tình huống nhà hắn, liền hướng Đại Tráng nói: "Ta ngày mai muốn làm thức ăn, phải mua nhiều đồ, ngày mai nếu ngươi đi cùng ta giúp bê vác đồ, ta sẽ trả cho ngươi ba văn tiền công."

Đại Tráng ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói: "Ta nguyện ý!"

Còn không phải là giúp đỡ bưng bê chút đồ thôi sao, tương đương với không làm gì cũng có tiền rồi! Ba văn tiền này, mua thêm mớ khoai lang đỏ có thể ăn được mấy ngày nha!

Đường Viễn: "Được, vậy ngày mai giờ Mẹo ngươi ở cửa thôn chờ ta."

Đường Viễn ngày mai không bày quán, người mua mì lạnh dần ít đi, không bằng hắn nghỉ ngơi một ngày, sớm suy nghĩ ra món ăn mới.

Còn Tô Nặc thì bên cạnh có chút hơi ngượng ngùng, cậu cảm thấy Đường đại ca  trả tiền công như vậy là quá nhiều. Hiện tại chân cậu còn đang bị thương, nếu vậy có thể liền hại Đường đại ca dùng thêm ba văn tiền, thật sự không nên.

Đường Viễn biết tính tình Tô Nặc, lấy ra 500 văn đưa cho cậu: "Ta muốn làm món ăn mới, còn thiếu củ cải trắng, cà rốt cùng có một ít rau dưa, ngươi có thể giúp ta ở trong thôn thu mua hay không?"

Tô Nặc tự nhiên một ngụm đáp ứng, vẻ mặt nghiêm túc về phía Đường Viễn bảo đảm: "Đường đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ chọn loại tốt nhất cho ngươi."

Đường Viễn cảm thấy cách cậu nói chuyện giống với Đại Tráng lúc nãy, đều có tính trẻ con, trong mắt hắn hiện lên ý cười, chỉ cảm thấy thiếu niên vẫn là cái hài tử. Lại nghĩ lần sau thiếu niên nếu thật sự sinh khí, lấy hai khối kẹo hống hống thì tốt rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Hắn còn nhỏ. Thở dài jpg.