Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 34




Trương Hằng là học sinh của thư viện Bạch Lộ, ngày thường trừ bỏ đọc sách, niềm yêu thích duy nhất chính là mỹ thực. Vừa vặn hôm nay là kỳ nghĩ giữa tháng của bọn họ, Trương Hằng đang đi lang thang tìm mỹ thực, thì trùng hợp gặp quán ăn của Đường Viễn vừa khai trương. Nghe tên món ăn khá lạ lẫm, bản thân cũng chưa từng ăn qua, nên tò mò bước chân vào quán.

Nhà Trương Hằng mở một hiệu sách, trong nhà chỉ có một hài từ là y, nên tiền tiêu vặt cũng khá là dư dả.

Đồ ăn trong quán, Trương Hằng đều ăn mỗi loại một xiên, ăn đến mồ hôi chảy đầy đầu. Y cũng gọi nước ô mai, còn uống tận hai bình. Trương Hằng còn định mua nước ô mai để mang về, kết quả nước ô mai đã bán hết rồi.

"Trương Hằng! Trên người của ngươi có mùi gì vậy! Sao lại thơm như vậy!" Trương Hằng đi đến bên cạnh bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nhìn y, mũi nhăn lại "Là mùi cay nồng!"

"Ngươi nói nhỏ chút!" Trương Hằng nhào qua che miệng bạn cùng phòng lại: "Nếu để phu tử nghe được sẽ lại đến mắng ta!"

Phu tử vẫn luôn kỳ vọng rất cao đối với Trương Hằng, hận không thể bắt y ngày ngày nỗ lực đọc sách. Phu tử vẫn luôn ghét cay ghét đắng sở thích mỗi khi rãnh rỗi là đi tìm mỹ thực của Trương Hằng. Chỉ cần bắt được, nhất định phải mắng y một trận, thậm chí còn gọi y là "nhĩ đề mệnh danh*".

*tên lười biếng

"Phu tử còn chưa trở về đâu!" Bạn cùng phòng ghét bỏ mà gỡ tay Trương Hằng ra, lại ghé sát người Trương Hằng ngửi ngửi "Ngươi đây là đi ăn cái gì mà lại thơm như vậy!"

"Còn rõ mùi như vậy sao?" Trương Hằng cũng nâng tay áo mình lên ngửi thử.

Bạn cùng phòng mắt trợn trắng, tức giận nói: "Nếu không ngươi đợi phu tử tới, đi một vòng trước mặt phu tử xem?"

"Vẫn là thôi đi" Trương Hằng dùng sức vẫy vẫy tay áo, rồi ngồi xuống cạnh bạn cùng phòng, hào hứng nói:

"Ta kể ngươi nghe, hôm nay ta đến ăn tại một quán ăn vừa khai trương. Quán ăn đó bán món gọi là lẩu xiên cay, nước canh cay tê thơm nồng, còn có các loại xiên đồ ăn, muốn ăn loại nào thì tự lấy loại đó. Ngoài ra, còn có nước ô mai chua chua ngọt ngọt, ăn đồ cay nóng đổ mồ hôi thì uống ngay một ngụm nước ô mai, rất sảng khoái luôn đó!"

Bạn cùng phòng cũng biết sở thích của Trương Hằng, nhìn y nói khoa trương như vậy, cũng hơi nghi ngời nhìn Trương Hằng: "Thật sự là ăn ngon như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Trương Hằng hếch cằm lên "Không thì lần sau chúng ta tụ họp lại, rồi cùng đến đó ăn thử thì ngươi sẽ biết thôi!"

Trong ký túc xá của Trương Hằng có bốn người, cứ cách một khoảng thời gian sẽ ra ngoài tụ họp một lần. Đôi khi chỉ là ăn uống vui vẻ, hoặc tâm sự trao đổi chuyện học hành gắng kết tình cảm.

Bạn cùng phòng nhìn y đầy nhiệt huyết như vậy, cũng gật đầu nói: "Được rồi! Chờ bọn họ trở lại, chúng ta thương lượng một chút, lần sau liền đi quán ăn mà ngươi nói!"

*

Sau một hồi bận rộn thì quán cũng tiễn được vị khách cuối cùng. Bọn người Đường Viễn quét tước xong, đóng cửa lại, rồi tụ họp lại ngồi xuống. Cũng tự thưởng cho mình một nổi lẩu xiên cay, vừa ăn vừa nói trong vui vẻ.

"Đường đại ca! Những xiên đồ ăn chúng ta chuẩn bị cho hôm nay cơ bản đều bán hết rồi!" Tô Nặc cắn một miếng củ cải trắng, vừa nhai vừa nói có chút không rõ ràng "Đệ tính thử một chút, hôm nay chúng ta kiếm lời được hai lượng bạc luôn đó!"

Đại Tráng cũng hưng phấn mà nói: "Nước ô mai cũng bán hết luôn! Đường đại ca, mai huynh phải chuẩn bị nhiều thêm một chút đó. Lúc nãy có rất nhiều khách nhân đến sau đều không có, còn có vài người muốn mua mang về nữa!"

Đường Viễn tính toán lại một chút, chi phí trang hoàng và mua nồi niêu chén bát cùng đồ vật linh tinh cũng hết năm lượng bạc, rồi nguyên liệu nấu ăn, rau dưa và thịt cũng khoảng 500 văn. Dựa theo tình hình buôn bán hôm nay, rất nhanh hắn sẽ thu hồi được tiền vốn.

Tuy nhiên, hôm nay là ngày khai trương, cho nên sinh ý mới phá lệ sôi nổi. Chờ qua vài ngày, sự mới mẻ sẽ giảm xuống, sinh ý sẽ không tốt như vậy. Nhưng với hương vị tuyệt vời của Lẩu Xiên Cay, hắn tin sinh ý cũng sẽ không quá kém, vì vậy cũng không cần quá lo lắng.

Đường Viễn xoa xoa cánh tay mỏi nhừ của mình: "Ta biết rồi! Nước ô mai ta sẽ làm nhiều hơn. Nhưng ta thấy chúng ta vẫn nên mời hai người nữa."

"Không cần đâu tam nhi!" Hổ Tử ăn đến miệng đầy dầu, vừa nhai vừa nói: "Chúng ta không thấy mệt! Không cần phí thêm tiền thuê người đâu!"

Đại Tráng cũng liên tục gật đầu: "Đúng đó Đường đại ca, vài người chúng ta là đủ rồi!"

"Các ngươi không mệt nhưng ta mệt!" Đường Viễn xoa bóp cánh tay mình, hôm nay hắn đã bận bù đầu bù cổ cả ngày trong bếp. Còn có khách nhân yêu cầu món chính, nên hắn đã lâm thời làm thêm món cơm chiên trứng, món này có không ít người gọi. Món cơm chiên này chỉ có mình hắn làm, mệt đến nổi tay đều không nâng lên nổi:

"Được rồi, cứ quyết định vậy đi, lại mướn thêm hai người. Một người theo ta phụ ở phòng bếp, một người thì dọn dẹp chén đũa" Chén đũa hôm nay cũng khiến bọn họ tốn không ít thời gian.

Đường Viễn nói hắn mệt, những người khác liền không nói được gì, Hổ Tử nói: "Vậy để ngày mai ta dán thông báo thuê người ở cửa được không?"

"Được, cứ làm vậy đi" Đường Viễn gật đầu đồng ý. Sau đó bắt đầu tổng kết lại những thiếu sót của mọi người hôm nay:

"Hổ Tử ca, hôm nay huynh phối hợp cùng Đại Tráng có chút rối. Ngày mai huynh chỉ cần lo việc lên bếp lò và lên nước lẩu là được, chuyện tiếp đón khách nhân sẽ giao cho Đại Tráng. Còn có Nặc ca nhi, lúc tính tiền đệ cố gắng tính nhanh một chút, nếu để khách nhân chờ lâu họ sẽ mất kiên nhẫn."

Ba người đều rất nghiêm túc nghe và ghi tạc trong lòng.

Chờ mọi người ăn xong thì dọn dẹp lại sạch sẽ. Đường Viễn dặn Hổ Tử ca, sáng mai nhớ đi lấy hàng mà hắn đã đặt trước với mấy cửa hàng, sau đó cùng Tô Nặc, Đại Tráng hồi thôn.

Thời điểm bọn họ hồi thôn, trời đã dần tối, ánh trăng hôm nay cũng không sáng lắm. Vì để tránh tình huống ngoài ý muốn, Đường Viễn điều khiển xe đi rất chậm.

Bọn họ đi được nửa đường, thì hướng đối diện bỗng xuất hiện một chiếc xe bò đang chạy nhanh tới.

Đường Viễn vội tránh qua một bên, chờ xe bò đến gần thì phát hiện là người cùng thôn với bọn họ.

"Hình như là Trương bá bá, ngồi phía trước có phải Hồ bá phụ không?" Tô Nặc thấy người trên xe bò, quay đầu nói với Đại Tráng: "Người đang nằm trên xe bò có phải Mặc ca nhi không?"

Đại Tráng nhớ lại một chút, mở to đôi mắt nói: "Đúng rồi, chính là Hồ Mặc ca!"

Hồ Mặc cũng là một ca nhi trong thôn, tuổi ngang ngửa với Nặc ca nhi, ngày thường cũng khá thân thiết với Tô Nặc. Lúc Tô Nặc nhìn thấy Mặc ca nhi nằm trên xe bò, xe còn hướng lên trấn nhanh như vậy, liền biết Mặc ca nhi khẳng định đã xảy ra chuyện. Vội sốt ruột nói với Đường Viễn: "Đường đại ca, các ngươi về trước đi, đệ muốn đi cùng xem sao!"

Đường Viễn sao có thể để một ca nhi như Tô Nặc đi một mình bên ngoài vào giờ này chứ, kiên quyết cự tuyệt nói: "Không được, trời rất nhanh sẽ tối, ta sao có thể để đệ một mình bên ngoài được."

Thấy cậu vẫn rất sốt ruột, an ủi nói: "Đệ đừng lo lắng, vừa rồi trên xe không phải còn có một hán tử trung niên sao! Người kia hẳn là người nhà của cậu ấy, đã có người nhà bên cạnh, đệ đi qua cũng không làm gì được."

"Nếu đệ thật sự lo lắng cho cậu ấy, ngày mai lại đến xem vẫn được mà."

Tô Nặc mắt thấy xe bò đã đi xa, cậu muốn đuổi theo cũng không kịp, nhíu mì và cắn môi nói: "Hán tử trung niên kia là cha của Nặc ca nhi, nhưng mà...... Hồ bá không nói được, ta sợ vạn nhất hiện tại Mặc ca nhi cũng không được nói, sẽ chậm trễ điều trị cậu ấy."

"Ý đệ nói là...... cha của cậu ấy là người câm?" Đường Viễn nhẹ giọng hỏi một câu, thấy mặt Tô Nặc đầy ưu buồn, dịu dàng nói "Đệ đừng lo lắng! Tuy cha cậu ấy không nói được, nhưng có Trương bá bá đánh xe không phải sao. Hơn nữa, có thể Mặc ca nhi bị thương không nặng, vẫn có thể tự mình nói chuyện."

Hắn suy nghĩ chút, lại nói: "Hay là giờ ta quay lại?"

"Không cần đâu Đường đại ca!" Tô Nặc vội lắc đầu "Huynh nói phải, giờ đệ có đến thì cũng vô dụng, vẫn còn Trương bá ở đó mà."

Nếu giờ quay lại trấn trên, chỉ sợ phải đến nửa đêm mới có thể về thôn. Hôm nay Đường đại ca đã rất mệt, trong tiệm một khắc đều không thiếu huynh ấy được, cậu không thể ích kỷ như vậy.

Đường Viễn cùng Hồ Mặc cũng không thân, thấy Tô Nặc đánh mất ý niệm muốn đi theo, liền giơ roi chạy về thôn.

Tô Nặc sau khi về đến nhà, liền vội tìm Tô mẫu hỏi: "Nương! Mặc ca nhi có phải sinh bệnh hay không? Vừa rồi trên đường về, con thấy cậu ấy nằm trên xe bò đang chạy hướng lên trấn."

"Con ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi." Tô mẫu kéo Tô Nặc ngồi xuống, thở dài "Hôm nay Mặc ca nhi lên núi đốn củi, không cẩn thận bị ngã, lại bị bẫy thú của thợ săn kẹp vào chân. Thời điểm được cha của Mặc ca nhi đưa xuống, cả người Mặc ca nhi đều lấm lem bùn đất, đành phải nhờ Trương bá chở Mặc ca nhi đi trấn trên tìm đại phu."

Tình huống nhà Hồ Mặc còn kém hơn so với nhà của Tô Nặc, phụ thân là một người câm, còn thân thể mẫu thân thì ốm yếu, đôi mắt bà cũng có vấn đề, nhìn không rõ. Cậu ấy còn có một ca ca, khiêng vác ở bến tàu, ngày thường đều không trở về nhà.

Mặc dù nhà có một ít ruộng đất, nhưng một năm trôi qua cũng đủ lấp đầy bụng. Cậu ấy là một ca nhi, nhưng mỗi ngày đều phải theo phụ thân ra ruộng tìm cách mưu sinh, lại còn chiếu cố mẫu thân, so với Tô Nặc trước đây còn muốn cực khổ hơn.

"Nương, ngày mai nương qua nhà Mặc ca nhi đưa họ ít tiền đi, con sợ nhà cậu ấy không đủ tiền để trị thương cho cậu ấy đâu." Tô Nặc đem tiền mình kiếm được, lấy ra hơn phân nửa đưa cho Tô Mẫu: "Nhiêu đây không biết có đủ không nữa."

Tô mẫu hơi hé miệng, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn cản. Tình cảnh nhà Hồ Mặc bà cũng biết, khẳng định không thể lấy ra được bao nhiêu tiền. Hồ Mặc cũng là bà nhìn lớn lên, ngày thường rất thân thiết với Nặc ca nhi, gặp được bà vẫn luôn ngoan ngoãn chào hỏi lễ phép. Bà cũng không đành lòng nhìn đứa nhỏ này bị tàn tật do không đủ tiền điều trị. Huống hồ đây là tiền của Nặc ca nhi tự mình kiếm ra, muốn đưa thì đưa đi.

"Được rồi, ngày mai nương sẽ đem tiền qua cho nương của Mặc ca nhi." Tô mẫu gật đầu đáp ứng. Xong kêu Tô Nặc đi rửa mặt bằng nước ấm bà đã chuẩn bị sẵn.

Hôm nay Tô Nặc cũng mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến làm mắt mở không nổi, được một lát liền ngủ.

Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, Đường Viễn liền vội chạy xe lên trên trấn, bọn họ đến sớm để chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn.

Hổ Tử đã sớm kéo hàng đã đặt về đầy đủ, nước ô mai Đường Viễn làm ngày hôm qua trước khi trở về cũng đã làm tốt, hiện tại chỉ cần làm nước cốt lẩu nữa là được.

Hổ Tử, Đại Tráng còn có Tô Nặc đều ngồi một bên xiên đồ ăn, Đường Viễn thì một bên làm cốt lẩu, đem toàn bộ đồ ăn và nguyên liệu chuẩn bị tốt trước giờ ăn trưa.

"Tranh thủ ăn cơm trước đi, lát nữa khách nhân sẽ đến." Đường Viễn xào ba món, rồi mua thêm một xửng bánh bao lớn cùng màn thầu, trước tiên bỏ vào chén của Tô Nặc một cái "Ăn đi."

Đại Tráng và Hổ Tử vội rửa tay rồi ngồi vào bàn, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến. Còn Tô Nặc thì thất thần cắn bánh bao, vẻ mặt lộ rõ vẻ âu lo..

Đường Viễn nhìn thấy, chờ Đại Tráng và Hổ Tử ăn xong, thời điểm dọn dẹp bàn, lặng lẽ kéo Tô Nặc đến một bên, thấp giọng nói: "Vẫn đang lo lắng cho bằng hữu của đệ sao? Hay là đệ đi qua xem bằng hữu đi, chuyện thu tiền để ta nói Hổ Tử ca thay cho đệ."

"Này sao được! Trong tiệm còn nhiều việc chưa lo liệu hết!" Tô Nặc cự tuyệt đề nghị của Đường Viễn. Trên mặt cậu có lưỡng lự, rồi như là hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Đường đại ca, ngày hôm qua huynh nói muốn thuê thêm người. Huynh có thể suy xét một chút cha và nương của Mặc ca nhi hay không?"

Cậu sợ Đường Viễn ghét bỏ Hồ phụ cùng Hồ mẫu, vội nói: "Cha của cậu ấy tuy rằng không nói được, nhưng trước kia đã từng phụ bếp trong tửu lầu ở trấn trên, làm việc rất nhanh nhẹn gọn gàng. Còn nương của cậu ấy tuy rằng thân thể có chút suy nhược, nhưng việc rửa chén này cũng không thành vấn đề!"

Tô Nặc cũng cảm thấy đề nghị của mình có chút quá đáng, nói xong cũng không dám nhìn Đường Viễn, cúi đầu liên tục xoa ngón tay.

Bỗng bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, cậu ngơ ngác mà ngẩng đầu, sau đó, cái trán đã bị gõ một cái.

"Ta còn chưa nói cái gì đâu, đệ đã cúi đầu không dám nhìn ta rồi sao? Ta đáng sợ như vậy sao?"

Trước mắt là cái trán trắng nõn trơn bóng, ở giữa trán có một chút màu đỏ. Đường Viễn nhịn không được giơ tay lên nhẹ cọ một chút: "Chuyện nhận người, nếu bọn họ muốn, vậy cứ tới đây gặp ta. Nếu đạt yêu cầu, bọn họ có thể ở lại làm việc."

Dù sao thuê thêm người chỉ cần phù hợp điều kiện thì không có gì là không thể. Hơn nữa hắn tin tưởng Nặc ca nhi, tin rằng cậu sẽ không vì người khác mà cố ý làm khó hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Nặc ca nhi chỉ biết bất công ta.