Cô Đã Trở Lại

Chương 79: Đại kết cục




Đây chính là "không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn".

Khâu Dung vốn chướng mắt Trần Viễn, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Sở, so so sánh sánh, đã cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Dù sao Trần Viễn tuy tuổi còn trẻ, sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, gia thế bình thường, nhưng quý ở nhân phẩm không có vấn đề, gặp chuyện tác phong cũng tốt.

Tạ Sở lại khác.

Hiện tại đàng hoàng, không có nghĩa những việc từng phát sinh không tồn tại.

Khâu Dung nghiêm mặt, "Sao cậu ta lại đến đây?"

Úc Thành Đức nói, "Tôi gọi đến đấy."

"Ý của Thiến Thiến."

Khâu Dung không tin, "Con bé bảo vậy hả?"

"Còn phải nói ra sao?" Úc Thành Đức nói, "Trên mặt con bé viết rành rành kia kìa."

Ông đến thăm Thiến Thiến một thời gian, mỗi ngày đều chạm mặt Tạ Sở, mọi chuyện đều nhìn thấu.

Sinh nhật năm nào chẳng có, cũng không nhất định tổ chức náo nhiệt, y theo suy nghĩ cá nhân Úc Thành Đức, người một nhà tụ họp ăn bữa cơm là đủ, nhưng ông họ Úc.

Ngay cả bữa tiệc sinh nhật cũng phải suy nghĩ đến danh tiếng, công việc làm ăn của gia tộc, trở thành nơi giao lưu với các bên đối tác, bạn bè và các nhân vật quyền quý nổi tiếng.

Một người bạn lâu năm đến, Úc Thành Đức cất bước nghênh đón, "Đã lâu không gặp."

Khâu Dung cũng đi chiêu đãi khách nhân, không rãnh nghĩ nhiều nữa.

Mấy năm trước bà còn rối răm, than thở, hiện tại bình tĩnh hơn nhiều, một năm rồi lại một năm, bà cũng già rồi, con cháu tự có con cháu phúc.

Tạ Sở bước vào đến giờ vẫn luôn trơ trọi đứng một mình một góc, người giúp việc thỉnh thoảng đi ngang qua, nhìn nhìn, sau đó cúi đầu bước nhanh, cái này gọi là gieo gió gặt bão, đáng đời, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước cần gì phải làm vậy. Người làm cũng khinh bỉ Tạ Sở, tuy không thể hiện ra mặt ngoài nhưng không hề cho anh cái nhìn hài hòa.

Tạ Sở hai tay đút túi quần, nhàm chán lại lúng túng, nhưng anh không để lộ ra, trên mặt trước sau vẫn thong dong tùy ý, dầu gì cũng là ảnh đế.

Ngày hôm qua nhận điện thoại Úc Thành Đức, Tạ Sở có chút kinh ngạc.

Thời gian trôi qua quá nhanh, trong lúc lơ đãng mọi thứ đã trở thành quá khứ, anh và Úc Thiến đã làm hàng xóm gần hai năm, trong khoảng thời gian đó anh leo lên bò xuống sân thượng không dưới mười lăm lần.

Cơ hồ đều là vì Úc Thiến ngã bệnh.

Mạng lớn, vận khí tốt, anh còn sống, thật tốt.

Tạ Sở thở dài, cũng khi đó anh mới biết, Úc Thiến bởi vì sảy thai lúc trước mà cơ thể bị tổn thương.

Những việc đã qua không thể thay đổi, thứ anh có thể làm chính là đem quãng thời gian còn lại bù đắp cho Úc Thiến.

Trong hai năm này, Úc Thiến có kết giao với một người bạn khác phái, mặc dù không phải là yêu đương trai gái, nhưng đủ khiến Tạ Sở có cảm giác nguy cơ.

Anh thường xuyên lái xe đi theo, như con cún lang thang bị vứt bỏ vẫn lẽo đẽo theo đuôi chủ.

Có lần Tạ Sở thấy người kia dìu Úc Thiến về nhà, Úc Thiến lại trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Anh nổi khùng lên, xông tới, người kia bị anh đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra, chính anh cũng nằm viện mấy tháng trời. (lưỡng bại câu thương, tưởng lợi hại lắm. Kk)

Ống quần bị giật giật, Tạ Sở cúi đầu nhìn, một cô bé ngước đôi mắt tha thiết chờ mong nhìn anh, là con gái Chu Tử Tri và Úc Trạch, Úc Tùy.

Tính tính cũng cỡ hai tuổi rồi.

Lúc mới sinh nhìn giống Úc Trạch, bây giờ ngũ quan nẩy nở, ngược lại càng giống Chu Tử Tri, nhìn đôi mắt đen nhánh xinh đẹp cũng biết tương lai lại là một tiểu mỹ nhân.

Nhóc Úc Tùy nắm vịt con giơ cao cao.

Tạ Sở nhướng đuôi lông mày, "Cho chú à?"

Nhóc Úc Tùy ra sức gật đầu.

Tạ Sở ngồi xổm xuống, bàn tay phủ ở trên tóc cô bé, nhẹ nhàng sờ sờ, "Tùy Nhi thấy chú có đẹp trai không?"

Nhóc Úc Tùy nói chuyện còn chưa rành, trong miệng lặp đi lặp lại từ láy "Trai trai."

Tạ Sở buồn cười, nói với Chu Tử Tri, "Con gái em ánh mắt tốt đấy."

Chu Tử Tri ôm con gái vẫn còn đu bám ống quần Tạ Sở lên, cô cũng dở khóc dở cười, theo lý thuyết, đứa bé nhỏ như vậy không thể nào phân biệt ai có giá trị nhan sắc cao đâu chứ.

Nhưng vừa rồi đứa nhỏ khoan khoái mạnh mẽ khẳng định như vậy... Chu Tử Tri yêu thương vỗ về con gái dựa vào mình

"Nghe nói em mở phòng làm việc làm bà chủ rồi, chúc mừng."

Tạ Sở nói, bài báo lên tiêu đề nhân sinh Chu Tử Tri quá mãn nguyện, cũng phải thôi.

Năm nay liên tục cầm mấy giải thưởng lớn, có đứa con gái đáng yêu ngoãn ngoãn, còn có một người chồng yêu thương hết mực, gia đình hòa thuận, sự nghiệp thành công.

Chu Tử Tri cười, "Cám ơn."

Phòng làm việc vừa mới khai trương chưa bao lâu, cũng chỉ ký hợp đồng với một người mới, tương lai như thế nào, còn chưa biết.

Tạ Sở nói, "Sau này có cần giúp đỡ gì, cứ việc nói."

Có những lời này của ảnh đế, tương đương đáp ứng Chu Tử Tri, biểu diễn hữu nghị gì gì đó, nếu như thời gian có thể, anh đều nguyện ý rồi.

Chu Tử Tri cười nói, "Được."

Cô mím môi, "Chị cả ở lầu hai."

Tạ Sở gãi gãi mi tâm, lại véo nhẹ mũi nhóc Úc Tùy, "Tùy Nhi, qua đây, hôn tạm biệt chú một cái nào."

Nhóc Úc Tùy mắc cỡ cọ mặt trong lòng Chu Tử Tri, làm đà điểu.

Chu Tử Tri, "..."

Phốc, Tạ Sở cười ha ha, "Tính tình này giống em hay Úc Trạch đây?"

Thấy Úc Trạch đi về hướng bọn họ, Tạ Sở khẽ gật đầu với anh, chào hỏi liền đi.

Úc Trạch và Chu Tử Tri vô hình ngược cẩu, anh không muốn bị ngược đâu.

"Hai người vừa nói gì thế?"

Úc Trạch nói, liền ôm lấy Tùy Nhi, cánh tay rắn chắc buông lỏng, động tác thuần thục.

"Tùy tiện tán gẫu vài câu thôi."

Chu Tử Tri rất thích nhìn Úc Trạch bế con, cùng chơi đùa với con, hình ảnh ấm áp ấy làm cho cô cảm động không thôi.

"Bách Dục đâu?"

"Đang nói chuyện với đám Lý Nhuận."

Chu Tử Tri nói, "Em qua xem Nam Nam tí nha, Nam Nam có dẫn Lỗ Mãng theo nữa."

"Đừng đi." Úc Trạch nói, "Anh mời Trương Lập, cả nhà bọn họ ở bàn phía tây kìa."

Chu Tử Tri sững sờ, lập tức nhìn chồng mình.

Úc Trạch nghiêm trang, "Phần thưởng giữ lại, buổi tối anh lấy."

Chu Tử Tri không còn gì để nói.

"Tùy Nhi ngoan, " Úc Trạch hôn hôn mặt con gái, "Đừng bứt nút áo của ba."

Nhóc Úc Tùy giơ hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt Úc Trạch, kề sát chụt một cái, thoa nước miếng.

Chu Tử Tri giọng nói giả bộ ê ẩm, ghen tỵ, "Hèn chi người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba mà."

Úc Trạch từ trong lỗ mũi phát ra thanh âm, "Tùy Nhi à, mẹ con vừa quay phim một cái là mấy tháng liền, chồng con chẳng thèm quan tâm luôn kìa."

Chu Tử Tri chột dạ nghiêng đầu.

Tác phẩm của Giản Dư chính là bộ phim đầu tiên của cô sau khi sinh Tùy Nhi, hết sức thành công, góp phần in thêm một nét bút nổi bật trên con đường nghệ thuật của cô.

Bộ phim ấy lời kịch phức tạp, giai đoạn chuẩn bị trước và quay chụp gộp lại, cô xác thực rời nhà hơn ba tháng.

Nơi thu hình đều rất xa, mấy tháng trời cô chỉ gặp Tùy Nhi được mấy lần.

Chu Tử Tri nghĩ, sau này trừ phi tác phẩm quá mức ưu tú, có thể đả động cô, nếu không cô sẽ không rời khỏi con thời gian dài như vậy nữa.

Nhớ tới ngày quay phim xong trở lại, con mình không chịu để mình ẵm, Chu Tử Tri thất bại nặng nề.

"Tháng bảy này chúng mình đi du lịch nước ngoài nha anh."

Úc Trạch nhìn Chu Tử Tri một bộ dáng mong đợi, cố ý kéo căng mặt.

"Ừm, đi đâu?"

Chu Tử Tri đưa tay, vuốt ve ống tay áo Úc Trạch, vô thức làm nũng, "Mình dẫn Tùy Nhi tắm biển nhé."

Úc Trạch hiếm thấy Chu Tử Tri như vậy, trong lòng tựa như bị bàn chải nhỏ chà qua xoát lại một lần, anh thấp giọng ái muội nói, "Về nhà rồi bàn tiếp."

Chu Tử Tri, "..."

Tạ Sở đã đi xa quay đầu lại nhìn thoáng qua, hâm mộ muốn chết, bên tai truyền đến một giọng nữ, tràn trề ngạc nhiên mừng rỡ.

"Tạ Sở, là anh thật à."

Kèm theo thanh âm, cô gái dáng người cao gầy xinh đẹp hướng về Tạ Sở dựa sát vào, thân thể đậm mùi hương mong muốn gần gũi.

Tạ Sở lui về sau hai bước, lạnh lùng nói, "Đừng tới đây!"

Nét cười trên mặt cô gái xinh đẹp cứng đờ.

Nếu như không phải đàn ông theo đuổi cô vẫn nhiều như xưa, cô sẽ hoài nghi sức hấp dẫn của mình bị giảm xuống rồi.

"Tạ Sở, tụi mình cũng vui vẻ một thời gian mà, sao giờ thấy em anh giống như gặp quái vật vậy hả?"

Một khắc cũng không muốn dây dưa với tình cũ, Tạ Sở quay đầu đi mất, bước chân còn nhanh như chạy.

Anh đã quyết một lần nữa làm người, mẹ nó, ai cũng đừng nghĩ dụ dỗ phá hỏng mối quan hệ của anh với Úc Thiến gian nan lắm mới được như ngày hôm nay nhé.

Cô gái vẻ mặt kinh ngạc.

Sợ gì chứ? Còn lo người khác hiểu lầm?

Khúc ngoặc, Úc Thiến và Úc Nguyện đúng lúc đi ngang qua, hai người đều nhìn thấy màn này.

Úc Thiến là một người quen không lộ cảm xúc, vừa rồi có một hai giây, trong mắt của cô bị một loại cảm giác lấp đầy, giống như kinh ngạc, lại tựa hồ là vui mừng.

Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, người đàn ông này vẫn là mảnh ghép phù hợp với cô nhất.

Mấy năm nay, cô chọn thuận theo tự nhiên, im hơi lặng tiếng cho đối phương dung nhập, chiếm cứ sinh hoạt của cô.

Úc Thiến lông mày nhẹ giơ lên, làm như có chút cảm khái.

"Chị, Tạ Sở thay đổi rồi." Úc Nguyện nói, "Chị cũng thay đổi.

Biến hóa như thế không xấu, là một bắt đầu rất tốt, bọn họ đều không còn trẻ, đã nếm trải đầy đủ hương vị hỷ nộ ái ố, người đến rồi đi. Cuối cùng lưu lại, lắng đọng, chính là trân quý nhất.

Úc Thiến khép hai vạt áo măng tô đỏ, không định nói tiếp, mà hỏi cái khác, "Bạn trai nhỏ của em đâu?"

Nhắc tới người yêu, Úc Nguyện trên mặt rút đi vẻ thanh đạm, ôn nhu nảy nở, ngôn ngữ ung dung, "Truyền thông đến rất đông, anh ấy quen biết nhiều người bên đó nên đi chào hỏi rồi."

Đúng như Úc Nguyện đã nói, Trần Viễn đang nói chuyện với nhóm đồng nghiệp của mình ở cửa, hoàn toàn bị tập thể hâm mộ ghen tị, cộng thêm oán hận.

Hôm nay anh có mặt ở đây không phải dưới thân phận là phóng viên, mà là bạn trai của nhị tiểu thư Úc gia.

Chị Lý đã tiêu hóa hết tin tức khiếp sợ, "Trần Viễn, sao cậu không gia nhập showbiz đi?"

Cô bổ sung một câu, "Diễn giỏi lắm."

Trần Viễn khóe miệng co giật.

Tất cả mọi người ồn ào, khi nào thì có thể uống rượu mừng.

Con rể Úc gia là đồng nghiệp, bằng hữu, đồng hành, rất có mặt mũi.

Trần Viễn cười cười, "Xem tình huống đã."

Có người trêu, "Tôi thấy Trần Ca sợ vợ chắc rồi."

Lời này lập tức được mọi người tán thành.

Ánh mắt Trần Viễn lướt qua mọi người, ngừng ở trên người Úc Nguyện phía xa nói chuyện cùng vài người, y như lần đầu tiên gặp gỡ, sặc sỡ loá mắt.

Anh cười hạnh phúc, "Nhường nhịn vợ là việc nên làm mà."

Bánh sinh nhật do Úc Trạch đặt, chế tác tinh mỹ, vui vẻ nhất chính là nhóc Úc Tùy.

Con bé vui, cả nhà đều vui theo.

Chu Tử Tri ở bên tai nhóc Úc Tùy, bảo bé hát bài hát chúc mừng sinh nhật ông nội.

Nhóc Úc Tùy ngước đầu nhìn mọi người một chút, lại nhìn sang ba mẹ mình.

Úc Trạch và Chu Tử Tri đều dùng ánh mắt khích lệ.

Nhóc Úc Tùy kiêu ngạo, đi đến bên cạnh ông nội, chăm chú nghiêm túc hát.

Bé cất tiếng hát, toàn trường đều yên tĩnh.

Úc Thành Đức nghe thanh âm cháu gái thanh thúy, hát mừng sinh nhật ông, ông đưa tay quẹt mắt, mừng rỡ.

Tiếng hát dừng lại, tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên.

Thời điểm truyền thông chụp hình gia đình, vợ con cháu nội Úc Thành Đức đều tụ lại.

Trần Viễn cũng bị Úc Nguyện kéo đứng chung một chỗ.

Duy chỉ có Tạ Sở không ở trong đó, anh đứng ở trong góc nhỏ, bóng dáng cô đơn.

Ánh mắt Úc Thiến quét qua, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt giao thoa không dừng lại, còn có tình cảm, những thứ tốt và không tốt năm xưa đều theo thời gian xóa đi, chỉ còn lại hiện tại, và tương lai phía trước.

Phát giác ánh mắt con gái, Úc Thành Đức đột nhiên kêu, "Tiểu Tạ, cậu cũng đến đây đi."

Rất nhiều người nhìn, Khâu Dung cho Úc Thành Đức mặt mũi, bà tư thái khoan thai, ngoài miệng cũng không nói gì.

Tạ Sở thân thể chấn động, ngạc nhiên mừng rỡ, kích động, anh vẫn không thể nào che giấu tâm tình của mình.

Từng tia mắt nhảy vào hướng Tạ Sở, đủ loại tâm tư.

Tạ Sở đi đến bên cạnh Úc Thiến, anh cúi đầu, đáy mắt tình cảm kịch liệt nóng bỏng, Úc Nguyện trước một khắc đã chừa sẵn vị trí cho anh.

Khâu Dung khoác tay Úc Thành Đức, Chu Tử Tri ôm Tùy Nhi, Úc Trạch ôm eo cô, Úc Nguyện dựa Trần Viễn.

Trong nháy mắt ánh đèn flash lóe lên đó, tay Tạ Sở đặt ở đầu vai Úc Thiến, Úc Thiến lại gần anh một chút.

Trong màn ảnh, cả nhà mỉm cười.

- Hết-

Chúc mọi người đọc truyện vui!