Cô Đã Trở Lại

Chương 46




Gió đêm se lạnh, dưới ánh sáng vàng lan tỏa từ ngọn đèn đường.

Phụ nhân gần sáu mươi tuổi có vẻ do dự, bà chà chà tay,"Tử Tri, bác có chuyện muốn nói với cháu."

Chu Tử Tri cau mày, sắc mặt thanh đạm.

Ánh mắt cô xuyên thấu qua những tia sáng, thẳng tắp soi rọi lên người Hà Anh không chứa một chút tình cảm nào của quá khứ, chỉ còn lại hững hờ.

"Bác nói xong...... sẽ đi ngay." Hà Anh hơi khó mở miệng, nắm hai tay,"Khi cháu xảy ra chuyện, Duyệt Minh chẳng chịu làm gì cả, mỗi ngày đều ở bệnh viện nhìn cháu, người không người quỷ không quỷ, bác...... bác muốn mượn tiền của nó dùng, nó không cho, bác và nó cãi nhau rất quyết liệt.

"Trong khoảng thời gian đó bác với mấy người bạn hùn hạp chơi cổ phiếu, cứ như bị ma ám, trong đầu luôn nghĩ nhất định có thể thu về một số tiền lớn, nên vay thêm bên ngoài đổ vào đó, đến khi cổ phiếu tuột giá thì hối hận không kịp."

Giọng nói Hà Anh bắt đầu thay đổi, tựa hồ nhớ lại ký ức mà bà không muốn nhớ.

"Mấy người cho vay nặng lãi không có nhân tính, chuyện gì cũng dám làm, bác không còn cách nào, chỉ còn biết tìm Duyệt Minh, bảo nó mượn tiền bạn bè, nó mặc kệ bác, cho dù bác năn nỉ thế nào cũng vô dụng, khi đó bác rất sợ, nên lén lút bỏ trốn."

Nói tới đây, Hà Anh xấu hổ vô cùng, ngay sau đó nhịp đập trong mắt bỗng nhiên trở nên hối hả,"Chưa được mấy ngày, bác bị mấy người kia tóm được."

Phụ nhân trước mặt hoảng sợ run rẩy, Chu Tử Tri hơi mím môi.

"Bọn họ......" Hà Anh tay trái run lên một chút, nuốt hai ngụm nước miếng, sắc mặt tái nhợt hơn nhiều,"Bọn họ chặt hai ngón tay của bác."

Chu Tử Tri mí mắt giật một cái, tầm mắt dừng ở bàn tay trái Hà Anh cố ý che chắn, ngón út và ngón áp út không thấy đâu.

"Hết cách, hết cách rồi......" Hà Anh đứt quãng nói,"An Ý Như thích Duyệt Minh mà, nên bác lập tức đến xin An gia giúp đỡ, họ đồng ý giúp bác với một điều kiện, Duyệt Minh phải là con rể của họ"

Bà cười khổ một tiếng,"Bác không muốn chết."

Bán hạnh phúc của con để bảo toàn tính mạng, đây là việc làm hối hận nhất trong suốt cuộc đời này của Hà Anh.

"Duyệt Minh không thể khoanh tay nhìn bác chết, nó không có lựa chọn, nếu không phải tại người mẹ này, nó sẽ không từ bỏ cháu đâu." Hà Anh hoang mang rối loạn nói,"Bác.....Bác nói thật đó, Tử Tri, ở bệnh viện có người có thể làm chứng, cháu tin bác đi, xin cháu hãy tin bác."

Chu Tử Tri mở miệng,"Cháu tin."

Ngữ khí lãnh đạm, không thấy bất cứ cảm xúc dao động, Hà Anh ngây ngẩn cả người,"Tử Tri, còn kịp mà, bây giờ Duyệt Minh không phải là một diễn viên không tên tuổi nữa, nó rất có tiếng, đóng một bộ phim có thể kiếm rất nhiều tiền, có thể cho cháu hạnh phúc, hai đứa...."

"Bác à" Chu Tử Tri lần đầu tiên gọi Hà Anh, cũng là lần đầu tiên ngắt ngang bà,"Cháu về trước đây."



Hà Anh chạy đuổi theo, vừa khóc vừa nói,"Tử Tri, bác cầu xin cháu hãy đến bệnh viện thăm Duyệt Minh một lần, tình trạng bây giờ của nó rất tệ."

Trong lòng mẹ, con trai chính là vật báu tốt nhất thế gian, đương nhiên con mình xứng đáng có được điều nó mong muốn.

Từ đầu đến cuối, Hà Anh đều nghĩ chỉ cần kể rõ sự tình năm xưa, Chu Tử Tri sẽ thông cảm cho con trai bà, sẽ không còn oán hận hay hiểu lầm, mọi thứ sẽ quay về như trước đây.

Bà sống hơn nửa đời, vẫn còn hồ đồ như vậy, có lẽ là thôi miên chính mình.

Bên kia Thiệu Nghiệp tay mắt lanh lẹ, thiếu chút kéo ngã Hà Anh.

Hà Anh bắt đầu khóc nháo, Thiệu Nghiệp nhăn mặt bài xích,"Dì này, xin dì tự trọng."

Suy xét đối phương còn lớn tuổi hơn mẹ hắn, hắn không thể nói nặng lời, lại muốn một lần giải quyết phiền toái.

Thấy Hà Anh không có ý thu tay lại, Thiệu Nghiệp gân xanh trên trán ẩn ẩn nhảy lên, hắn hiển nhiên xem nhẹ tình thế trước mắt.

Giản Dư nghe tiếng cũng chạy tới,"Dì à, đừng có la hét nữa, có chuyện gì từ từ nói."

"Tử Tri, Duyệt Minh rất khổ sở." Hà Anh ai cũng mặc kệ, chỉ mong ngóng Chu Tử Tri,"Mấy năm qua nó vẫn luôn tự trách, hiện tại nó với Ý Như cũng không tốt, hai đứa gặp mặt nói chuyện đi mà."

Duyệt Minh? Ý Như? Giản Dư như bị thiên lôi đánh trúng, cô có nghe lầm không vậy?

Giản Dư tâm trí hỗn độn, nhìn chằm chằm bác gái đối diện thống khổ đau lòng, giống như có một bụng ủy khuất.

Mấy chục giây sau, Giản Dư run tay lục lấy điện thoại.

Cô nhớ rõ có một tấm ảnh nam thần chụp cùng với mẹ.

Tìm thấy ảnh chụp, Giản Dư hóa đá.

Tại sao chị Tử Tri có quan hệ với nam thần? Hình như còn có một đoạn quá khứ tràn ngập rối rắm nữa.

Chưa bao giờ ngờ đến, Giản Dư chấn kinh há miệng cực lớn, nửa ngày không nhúc nhích.

Dừng chân xoay người, Chu Tử Tri nói,"Bác à, cháu thật sự không muốn gây chú ý giữa đường giữa xá, nhưng nếu bác cứ ồn ào như vậy....."

Cô dừng nửa nhịp, không có nửa phần ý cười,"Cháu nghĩ ngày mai sẽ có người đưa tin, mẹ Hà Duyệt Minh dây dưa với Chu Tử Tri trên đường, đến lúc đó những chuyện không muốn người khác biết cũng sẽ bị đào ra."

Hà Anh sắc mặt đại biến, bà bối rối chỉnh chỉnh tóc, cúi đầu đi khỏi.

Thiệu Nghiệp,"......"

Giản Dư,"......"

Đơn giản như thế?

Chu Tử Tri đeo kính đen,"Đi thôi."

"Chị Tử Tri......" Giản Dư vội vàng hỏi,"Chị...... chị với...... nam thần của em.... Hai người quen biết? Là gì......"

Chu Tử Tri bước chân không ngừng, thanh âm bọc trong gió lạnh,"Giản Dư, em là trợ lý của chị, chị không hi vọng em gây thêm rắc rối cho chị."

Giản Dư cúi đầu nhận sai,"Em biết rồi."

Thiệu Nghiệp vỗ đầu cô,"Con gái nhiều chuyện dễ gây họa."

Giản Dư bĩu môi, cô cũng là nhất thời xúc động, tò mò muốn biết chuyện của nam thần và chị Tử Tri thôi mà.



Trên đường về, Chu Tử Tri ngồi ở ghế sau, không nói năng gì.

Bầu không khí trong xe áp lực.

Thiệu Nghiệp nhắm mắt lại chợp mắt, phân một luồng lực chú ý lưu tâm bên người Giản Dư, quan sát cảm xúc biến hóa từ hơi thở của cô, sợ cô bởi vì bị Chu Tử Tri giáo huấn mà buồn bã.

Thực tế là Thiệu Nghiệp suy nghĩ nhiều rồi.

Giản Dư đang cúi đầu cuồng xoát websites, xem lịch sử hoạt động của nam thần, cố gắng đánh lạc hướng trí tò mò của mình.

Một chuỗi tiếng chuông đánh vỡ không khí áp lực trong xe, Chu Tử Tri cầm điện thoại nhìn tên hiển thị, điều chỉnh cảm xúc mới nghe.

Bên kia Úc Trạch quan tâm hỏi han,"Em thu âm sao rồi?"

Chu Tử Tri nhìn bóng đêm,"Tàm tạm."

"Có cần anh đến không?" Úc Trạch ngồi ở trước bàn xoa mi tâm, có chút mỏi mắt.

"Tối này em còn phải tập hát nữa." Chu Tử Tri nói

Úc Trạch trêu ghẹo,"Không cần thiệt hả?"

"......" Chu Tử Tri nhẹ giọng nói,"Hai ngày nữa đi."

Úc Trạch khó nén thất vọng,"Tử Tri, ngày mai anh đi công tác rồi, chắc khoảng hai ba ngày nữa mới về."

Chu Tử Tri sửng sốt,"Ờ."

Tựa hồ cảm thấy mình đáp lại quá thờ ơ, lại hỏi,"Đi đâu vậy?"

"Hàn Quốc." Úc Trạch cười nhẹ,"Anh sẽ về sớm."

Chu Tử Tri trước tiên liền nghĩ đến đảo Tề Châu, cô rất muốn đi, lại chậm chạp chưa đi,"Ừm, anh nhớ xem dự báo thời tiết, kiểm tra lại nhữngthứ cần mang theo nhé."

Hai người hàn huyên hơn nửa giờ, trò chuyện chấm dứt, Chu Tử Tri về đến nhà.

Cô cầm túi xuống xe, hướng Giản Dư cùng Thiệu Nghiệp nói,"Hai người về nghỉ ngơi sớm."

Trong xe Giản Dư quay đầu hỏi Thiệu Nghiệp,"Có phải anh biết gì không?"

"Cái gì?" Thiệu Nghiệp không đáp hỏi lại,"Em cảm thấy tôi có thể biết gì?"

Giản Dư nghẹn họng.

"Mẹ Hà Duyệt Minh sao lại tìm chị Tử Tri, còn nói mấy năm nay anh ấy sống không tốt, còn tự trách...... Dì ấy còn năn nỉ chị Tử Tri thăm Hà Duyệt Minh......"

Thiệu Nghiệp ngoáy lỗ tai,"Tám giờ sáng mai còn có quảng cáo."

Giản Dư,"......"

Khỉ gió, so với việc trông cậy vào người này nói cho cô nghe, thì nói cô bị người ta thôi miên mất trí nhớ còn tương đối đáng tin hơn.

Nửa đêm Chu Tử Tri mở ngăn kéo đầu giường, bên trong trống không, cô nhớ ra, thuốc đã bị Úc Trạch đem bỏ lâu rồi.

Một đêm dài còn đang tiếp tục, Chu Tử Tri lẳng lặng nằm trên giường, trong đầu rất loạn, một đống hình ảnh xẹt qua từng cái một, tuần hoàn không dứt, thẳng đến hừng đông.

Không biết qua bao lâu, Chu Tử Tri đứng dậy đi tắm, lại về giường nằm, vẫn không buồn ngủ.



Giường quá lớn, hai bên thừa ra rất nhiều, có vẻ hơi lạnh, cô có chút nhớ Úc Trạch.

Chu Tử Tri một đêm chưa ngủ, ngày hôm sau đóng quảng cáo cả người rơi vào trạng thái mơ màng, toàn bộ quá trình quay chụp toàn dựa vào kinh nghiệm cùng cảm giác.

Hôm nay quảng cáo cho một loại kem dưỡng ẩm, Chu Tử Tri chỉ cần trưng diện xinh đẹp, đứng ở trước màn ảnh đặc tả tư thế cận mặt, nói theo lời kịch là được.

Chỉ một slogan đơn giản mà cô NG hơn 20 lần.

Khi quay xong cũng đã đến trưa, Chu Tử Tri cố nhịn không xuống phòng ăn cơm, vội vàng đến thẳng công ty thu âm.

"Tử Tri, Giản Dư, uống nước không?" Thiệu Nghiệp cầm hamburger ăn, một tay lấy nước khoáng.

"Em không uống." Giản Dư ăn cánh gà, thanh âm mơ hồ không rõ,"Anh đưa chị Tử Tri đi."

Chu Tử Tri ăn mẩu bánh mì còn lại, tiếp nhận chai nước uống hai hớp, dạ dày không dễ chịu không vì vậy mà giảm bớt.

"Chị chợp mắt chút đi." Thiệu Nghiệp nhìn ra.

Chu Tử Tri tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu, đáy mắt một mảnh màu xanh.

Nhìn lén một cái, Giản Dư cố gắng nhai chậm nuốt khẽ không tạo ra tiếng động, sợ quấy rầy Chu Tử Tri nghỉ ngơi.

Vào khoảng chín giờ tối, ảnh chụp Chu Tử Tri và Hà Anh mặt đối mặt đăng tải trên một diễn đàn, bị chia sẻ điên cuồng, truyền lưu ra khắp nơi, chiếm cứ lực chú ý mọi người.

Bốn năm tiếng sau, quá khứ giữa cô và Hà Duyệt Minh rốt cuộc bị phanh phui.

Chu Tử Tri nghe Thiệu Nghiệp thao thao bất tuyệt nói sách lược ứng đối, trong đầu cô lúc này hiện lên hai chữ, báo ứng.

Trong khoảng thời gian ngắn, An Ý Như, Phong Bách Dục...... dưới sự truy lùng điên cuồng của dân mạng, liên lụy ra một đám ngôi sao, quá khứ tình trường từ trước đến nay đều được kể lại một phen.

Sau mấy năm, chân tướng rõ ràng, Phong Bách Dục giải được án oan, đồng thời cũng không ít cư dâng mạng văng nước miếng trào phúng, bảo là giới giải trí thật giả lẫn lộn biết đâu mà lường.

Hà Duyệt Minh bị mắng chửi không thôi.

Các fans bất bình thay hắn, liều mạng tìm cách bôi đen Chu Tử Tri, có ý giúp thần tượng vượt qua sóng gió bất thình lình.

Mà thiên kim nhà giàu, minh tinh điện ảnh An Ý Như chỉ trong một đêm biến thành tiểu tam, người người nhà nhà phỉ nhổ.