Sau giờ ngọ, trời trong nắng ấm, xe ô tô nối đuôi nhau uốn lượng trên những con đường trải dài khắp London thành một dòng bất tận.
Chu Tử Tri và Đàm Âm ngồi trong nhà hàng Ritz, dõi mắt nhìn xung quanh, không một góc nào không thể hiện sự sang trọng, không gian tràn đầy phong vị lãng mạn đặc biệt.
Tất cả những chỗ ngồi đều đã kín, hầu hết những vị khách đến đây thưởng thức trà chiều là những quý tộc hoàng thất, thân sĩ danh viện, hay các ngôi sao nổi tiếng, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi tao nhã, trông rất tự nhiên.
Trong những ngôi sao kia, có một người nhận ra Chu Tử Tri, ở xa xa gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi, ai cũng không muốn phá hỏng tâm tình thanh thản của người khác cũng như của chính mình.
Âm nhạc cổ điển du dương, bồi bàn dọn lên điểm tâm, kiểu cách phục vụ đặc biệt mà khéo léo.
Chu Tử Tri lấy muỗng nhỏ chậm rãi khuấy hồng trà đặc, nghe nói muốn đến đây phải đặt chỗ trước ít nhất một tháng, không biết Đàm Âm làm cách nào, qua thái độ của bồi bàn, có vẻ Đàm Âm là khách hàng thân thiết của nơi này.
Đàm Âm đan hai bàn tay, nói " Không ngờ lại gặp chị ở London."
Cô ấy mặc bộ váy màu xanh ngọc, trên mặt luôn là bức tường thành bất biến, không để lộ cảm xúc, thật khó có thể bắt được manh mối nào từ vẻ ngoài của cô.
Chu Tử Tri uống một ngụm hồng trà,"Tôi cũng không ngờ."
"Bánh Muffin ở đây ngon lắm." Đàm Âm cắn một khối bánh, cái nhìn hơi mang tính chất nghề nghiệp xem kỹ ánh mắt Chu Tử Tri,"Tình trạng mất ngủ của chị đã được cải thiện chút nào chưa?"
Chu Tử Tri mỉm cười,"Khá hơn nhiều rồi."
Bây giờ mỗi tối cô chỉ để một ngọn đèn trước đầu giường, không dùng bất cứ loại thuốc nào dù gặp tình huống khó ngủ đến mấy đi chăng nữa thì bình thường vẫn có thể chợp mắt được vài tiếng. Tốt hơn trước rất nhiều, là Úc Trạch đã tạo ảnh hưởng tích cực cho cô.
Đàm Âm thu hồi ánh mắt, xem ra Úc Trạch tốn không ít tâm tư chăm sóc cô gái này.
"Năm ngoái trước khi đi tôi có nói hy vọng lần gặp lại sẽ được tham dự hôn lễ của hai người mà." Đàm Âm nói,"Không biết chừng nào mới có cơ hội đây?"
Lúc nói những lời này, trên mặt cô nhất quán không chút thay đổi, người không quen biết nhiều khi sẽ nghĩ người nọ có ý xấu.
Chu Tử Tri chớp chớp mắt, hôm nay đã có hai người nhắc tới việc kết hôn của mình rồi, làm như mọi thứ đều rất thuận lợi, một đường thuận theo tự nhiên, hiện tại còn kém một ngày, một câu nói nữa thôi.
Nghiêng người về phía sau, dán lưng vào ghế dựa,"Chắc không lâu nữa đâu."
"Chúc mừng anh chị." Đang nói Đàm Âm đột nhiên chuyển hướng,"Một năm anh ấy gọi cho tôi hai lần, đều là vì chị đấy."
Chu Tử Tri nhanh chóng hiểu được thì ra là thế, trước đó cô còn thấy lạ sao lại gặp Đàm Âm.
"Đàn ông người Anh quả thật rất hấp dẫn." Đàm Âm nhìn bốn phía, tầm mắt dừng ở đối diện, bàn kia có hai người Anh, tây trang phẳng phiu, cử chỉ văn nhã, trẻ trung, anh tuấn.
Đàn ông cao ráo phong độ, rất dễ dàng chiếm được hảo cảm của các cô gái, vô luận là ở ngoài đường, hoặc bất kỳ một hàng quán nào, đều có thể bắt gặp.
Chu Tử Tri đang muốn mở miệng, Đàm Âm đã dành trước cô, trần thuật sự thật,"Y như chị nghĩ, anh ấy sợ chị bị đàn ông Anh quốc cướp mất chứ gì nữa."
Bầu không khí biến nóng lan đến khuôn mặt Chu Tử Tri khiến nó trở nên đỏ ửng, gợi ra một chút biến hóa vi diệu.
"Úc Trạch rất yêu chị, sâu đậm hơn dự kiến của tôi nữa." Đàm Âm trong mắt chợt lóe một tia sáng,"Chu Tử Tri, chị từng gặp bất hạnh, bị phản bội, phải trải qua khó khăn hơn nhiều người bình thường, nhưng đồng thời chị cũng có được may mắn mà rất nhiều cô gái khác mơ ước."
Chu Tử Tri nghe vậy, không khỏi cười thở dài,"Đàm Âm, tương lai cô không làm bác sĩ tâm lý nữa, có thể đổi nghề khác rồi đó."
"Tôi coi như chị đang khen tôi vậy." Đàm Âm mở túi, lấy ra một túi giấy, đẩy sang hướng Chu Tử Tri,"Cái này tôi chuẩn bị cho chị, bên trong ngoại trừ một phần tư liệu cá nhân tôi soạn ra, còn có toàn bộ quá trình trị liệu của một vài bệnh nhân tôi trực tiếp tiếp nhận, tình huống của họ đều giống chị, rãnh rỗi thì tham khảo thử, có lẽ sẽ giúp ích cho việc điều trị bệnh của chị."
Chu Tử Tri cất vào túi xách, cảm kích nói,"Cám ơn."
"Không cần cảm ơn." Đàm Âm ngôn từ đơn giản trực tiếp, ghép nửa câu đối thoại thường thấy.
Chu Tử Tri cũng không nói thêm cái gì.
Ngồi uống trà với một người từng có chút tình cảm với bạn trai mình, bình tĩnh hòa nhã, một chút cũng không khó chịu, trước đây cô sẽ không bao giờ tưởng tượng tới hình ảnh này.
Ngoài khách sạn, Giản Dư nhìn cung điện Buckingham gần đó, không ngừng chép miệng, lần đầu tiên ra nước ngoài liền được đến nơi mình muốn đến nhất, phấn khích đến nổi mất ngủ mấy đêm liền. Sớm biết vậy đã chuẩn bị nghiêm túc một chút rồi, Giản Dư cúi đầu nhìn áo thun quần đùi đang mặc, còn có đôi giày thể thao mới mua nhân dịp đến London.
"Em muốn vào đó uống trà."
Thiệu Nghiệp kế bên liếc cô,"Đứng đây nhìn được rồi."
"Nghe nói bên trong có rất nhiều quý tộc đó." Giản Dư nhìn người đi ngang trước mặt tiến vào khách sạn,"Đẹp trai quá --"
Thiệu Nghiệp nhăn nhó,"Lau nước miếng đi kìa."
"Ờ." Giản Dư phản xạ có điều kiện đưa tay chùi chùi.
Thấy cô làm thật, Thiệu Nghiệp không tự giác trợn trắng mắt, ngốc nghếch.
"Bên kia có tiệm bán đồ, em đi mua bộ váy mới để thay mới được." Giản Dư nói xong liền đi, cô xem trên mạng nói có thể vào đại sảnh ngồi chờ, biết đâu bất ngờ gặp gỡ mối duyên dị quốc.
Thiệu Nghiệp kéo balo cô đang đeo,"Quay lại!"
Chưa đi đã mê muội vậy rồi, đi vào biết tới độ nào nữa.
"Anh kéo balo của em làm cái gì hả?" Giản Dư quay đầu la,"Thiệu Nghiệp! Bỏ bàn tay của anh ra khỏi người em mau lên!"
Thiệu Nghiệp nghiến răng nghiến lợi,"Kêu cái quỷ gì?"
Giản Dư một lát sau mới nhận thức muộn màng, xấu hổ đỏ mặt trừng Thiệu Nghiệp, như là muốn trừng ra hai lỗ thủng trên người hắn
"Đi theo tôi." Thiệu Nghiệp lôi Giản Dư lên một chiếc xe taxi.
Giản Dư ngạc nhiên ngồi trong xe, nghe anh vừa nói tiếng Trung với cô, vừa nói tiếng Anh với tài xế, một loạt ngôn ngữ hỗn tạp, cô quên rằng, Thiệu Nghiệp là từ London trở về.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Giản Dư thấy người kia không thèm nhìn mình, rút rút miệng,"Đại thiếu gia."
Đại thiếu gia nhướng mắt,"Gì, sợ tôi đem bán em hả?"
Giản Dư mặt đầy hắc tuyến, dựa vào người kia từng sống ở LonDon, chậm rãi không thèm lo lắng, ngồi một hồi không chịu nổi cầm điện thoại chụp hình.
Taxi dừng ở bên bờ sông Thames, một vòng đu quay khổng lồ (Ferris Wheel) chiếm cứ mọi ánh nhìn, cảnh quan tuyệt đẹp.
Giản Dư giật nhẹ Thiệu Nghiệp,"Chúng ta đi đu quay nha."
"Không đi." Thiệu Nghiệp một mặt không có hứng thú,"Có gì hay mà ngồi."
Giản Dư nuốt xuống một búng máu,"Anh xem đó, em vất vả lắm mới tới London, nếu "cặp mắt London" cũng chưa ngồi, không phải là đến cũng như không sao?"
Cô tận lực nói như mình rất tội nghiệp, ngụ ý là em rất đáng thương, thương em đi.
Thiệu Nghiệp âm dương quái khí,"Em thấy mình có nên học thêm tiếng Anh không?"
Giản Dư gật đầu như gà mổ thóc,"Học, học! Em nhất định sẽ học thật châm chỉ!"
Trong lòng lại nghĩ khác, ở đại học tiếng Anh cấp bốn thi hai lần còn chưa qua, đời này mình với tiếng Anh không thể làm bạn.
Thiệu Nghiệp chậm rì rì đi về phía trước, Giản Dư như chó săn theo đuôi.
"Không ngồi không được hả?"
"Không đời nào."
Đơn giản thô bạo đáp lại, Thiệu Nghiệp đen mặt đi mua vé.
Hộp ngồi từng chút một lên cao, Giản Dư ngừng thở, nhìn ngã tư đường London, kiến trúc, ngựa xe như nước, quan sát toàn bộ cảnh đẹp không sót một cái gì, cô không nháy mắt cái nào, sợ bỏ qua cái gì đó.
Ngồi băng ghế đối diện Thiệu Nghiệp cúi đầu lướt điện thoại, dáng vẻ không có chút xíu hứng thú nào.
"Thiệu Nghiệp, ba mẹ anh là người Anh hả?"
Hỏi xong, Giản Dư muốn giả chết, mắt cô mù sao! nếu ba mẹ đều là người Anh, Thiệu Nghiệp khẳng định không có gương mặt Phương Đông như vậy chứ.
"Giản Dư," Thiệu Nghiệp nhìn cô gái trước mặt,"Có ai từng nói em rất......"
Giản Dư chớp mắt, rất ngượng ngùng nói,"Xinh đẹp?"
Thiệu Nghiệp miệng phun ra một chữ,"Ngốc."
Giản Dư,"......"
Cô vẫn nên ngắm phong cảnh đi.
Giản Dư chụp rất nhiều ảnh vây quanh sông Thames, không biết còn có cơ hội đến đây nữa không, cô thích nơi này quá đi.
Tầm mắt chuyển động tự nhiên sựng lại, Giản Dư để máy ảnh xuống, không dám tin trừng Thiệu Nghiệp, lại lại gần nhìn nhìn,"Thiệu Nghiệp, sao đồng tử anh lại màu xám?"
Trước giờ cô chưa từng ở cự ly gần mà nhìn vào mắt Thiệu Nghiệp, sắc xám bên trong chỉ pha tạp một chút thôi, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra.
Nói như vậy nghĩa là có mang huyết thống người nước ngoài, cũng không biết là quốc gia nào.
Thiệu Nghiệp hừ lạnh,"Em hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?"
Giản Dư bỗng nhiên nói,"Đẹp quá."
"Đẹp chỗ nào?" Thiệu Nghiệp liếc nhìn xuống dưới, cười nhạo nói,"Không phải chỉ là con sông thôi sao? Có cái gì......"
Giản Dư khụ một tiếng, đánh gãy hắn,"Mắt anh đó."
Cái miệng luôn không hề khách khí Thiệu Nghiệp nghẹn họng, nghiêng đầu ngắm phong cảnh thôi.
Một vòng hết 30 phút, Giản Dư từ vòng đu quay bước xuống dưới, cô chưa thấy đã, muốn ngồi một lần nữa.
Thiệu Nghiệp cúp điện thoại,"Về thôi."
"Chị Tử Tri tìm tụi mình hả?" Giản Dư lập tức thu tâm.
Thiệu Nghiệp không trả lời, bước chân đề ba, Giản Dư quẩy balo trên vai, vội vàng đuổi theo.
Tại bờ sông hai người gặp một người phụ nữ người Anh, hơn năm mươi tuổi.
Ngôn hành cử chỉ y chang những gì Giản Dư ảo tưởng về phụ nữ Anh Quốc, tinh tế, quý phái.
Ngay sau đó Giản Dư chỉ thấy Thiệu Nghiệp tiến lên ôm người nọ, cô thối lui một bên, cẩn thận bắt lấy một số từ vựng khi lắng nghe họ trò chuyện, cố gắng hiểu những gì họ đang nói.
"Đây là mẹ tôi, Lisa."
Giản Dư kinh ngạc chớp mắt một cái, cô hơi cong eo,"Dạ, con chào dì."
Mơ hồ ngồi ở phòng ăn, Giản Dư dùng tiếng Anh lắp ba lắp bắp giới thiệu bản thân, thẹn thùng muốn đào hố chui xuống, Thiệu Nghiệp ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
Lisa cũng không soi mói Giản Dư, bà hỏi thăm về một chút thông tin cá nhân của cô, rất tùy ý thảo luận phong thổ Anh quốc.
Nói cái gì mà Giản Dư hoàn toàn nghe không hiểu, cô dùng sức hướng Thiệu Nghiệp nháy mắt, đi được chưa?
Thiệu Nghiệp nhàn nhã uống cà phê.
"......"
Giản Dư câu nệ thẳng lưng, khóe miệng duy trì một độ cong cố định, tám cái răng lộ ở bên ngoài hơi lạnh rồi, đầu óc tự nhiên xoay chuyển "Cái này không phải là ra mắt phụ huynh sao?"
Đại khái là quá khẩn trương, không cẩn thận nói thành tiếng.
Thiệu Nghiệp quay đầu,"Đầu óc em bị liệt hả?"
Giản Dư đỏ mặt,"Liệt thiệt rồi."
Không thì cũng sẽ không toát ra loại ảo giác đáng sợ kia.