Úc Thiến mang thai.
Chuyện này không thể qua được cặp mắt của Khâu Dung vì dù gì bà cũng là người từng trải, khi phát hiện tim bà hẫng đi một nhịp, sắc mặt nhất thời khó coi.
Gọi con vào phòng, Khâu Dung không vòng vo hỏi,"Thiến Thiến, đứa bé trong bụng là của ai?"
Úc Thiến vén những sợi tóc cản trở tầm mắt, đáp "Tạ Sở."
"Cái gì?" Khâu Dung đinh ninh mình nghe lầm, hỏi lại "Con nói của ai?"
Úc Thiến mặt không đổi sắc, lặp lại một lần,"Mẹ, đứa nhỏ này là của Tạ Sở."
Hết đường nghi ngờ, lồng ngực Khâu Dung phập phồng kịch liệt, bà nhìn con gái,"Con ngốc hay hồ đồ vậy hả?"
Úc Thiến rất bình tĩnh,"Con rất tỉnh táo."
"Mẹ thấy con điên rồi!" Khâu Dung đi qua đi lại,"Tạ Sở gì đó đâu? Thái độ của cậu ta thế nào?"
Úc Thiến nói,"Anh ấy không biết."
Khâu Dung không nói nên lời, đỏ mắt, nửa ngày, đẩu môi nói,"Tại sao con cứ hành hạ bản thân mình vậy chứ?"
Tại sao? Úc Thiến trong lòng thở dài, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Đơn giản chính là không buông bỏ được.
Cô không cam tâm nhìn thấy Tạ Sở sống thoải mái, nói quên liền quên không còn một mảnh giáp.
Khâu Dung cả người phát run,"Con còn chưa quên được nó nữa." Đã bao nhiêu năm rồi, sao còn không thể bước qua cái hố đó chứ!
"Mẹ, con sắp bốn mươi tuổi rồi." Úc Thiến qua vỗ nhẹ lưng bà,"Con biết mình muốn cái gì."
"Đồ ngốc như con thì biết cái gì? Con cứ cắm rể ở cái thằng Tạ Sở đó không chịu bước ra." Khâu Dung đẩy cô ra, thực tế không dùng bao nhiêu lực,"Con ra ngoài đi."
Úc Thiến muốn nói gì, trong dạ dày khó chịu, cô nhịn xuống cơn nôn mửa, xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.
Khâu Dung kể với Úc Thành Đức, bởi vì sớm muộn gì ông cũng sẽ biết thôi.
"Nó còn nói gì nữa?" Úc Thành Đức cầm chén trà gõ gõ trên mặt bàn,"Khâu Dung, bà nghĩ kỹ xem, Thiến Thiến có nhắc tới, bảo chúng ta không được tự ý tìm Tạ Sở không?"
Khâu Dung lắc đầu,"Không có nói."
Bà cũng thấy lạ, theo lý thuyết, thái độ con gái bà khẳng định sẽ rất kiên quyết, năm đó cũng như vậy, sống chết cầu mọi người đừng làm khó dễ Tạ Sở.
Kết quả thì sao, dây dưa tới tận bây giờ.
"Chuyện này đừng ai can thiệp." Úc Thành Đức nghiêm túc,"Con của nó để bản thân nó quyết định."
Khâu Dung lo lắng,"Nhưng mà Thiến Thiến bướng bỉnh mê muội, tôi sợ nó với Tạ Sở......"
"Được rồi." Úc Thành Đức vẫy tay,"Thiến Thiến có thai, có thể bớt nói được chuyện nào hay chuyện đó, đứa nhỏ vô tội."
Khâu Dung thở dài,"Bởi vì đứa nhỏ vô tội, tôi mới sốt ruột."
Bà ai một tiếng,"Ông nghĩ Thiến Thiến có lợi dụng đứa nhỏ trong bụng, ép Tạ Sở quay lại với nó không?"
Úc Thành Đức trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng.
Con bé rất quật cường, đụng vào chân tường cũng sẽ không quay đầu, ngược lại càng gặp khó khăn càng hăng, chỉ sợ mười phần hết tám chín phần là đúng.
Khâu Dung đột nhiên đứng dậy mở cửa, Úc Thành Đức gọi bà lại,"Khâu Dung, đừng có ra ngoài nói lung tung, tốt khoe xấu che, chuyện này không hay ho gì, đừng để người khác chê cười."
"Vớ vẩn, ông tưởng tôi sống từng tuổi này lãng phí hả, tôi vào bếp nấu canh tẩm bổ cho Thiến Thiến mà." Khâu Dung vừa đi vừa nghĩ, một đứa con gái, chưa lập gia đình mà bụng mang dạ chửa, nếu truyền ra ngoài, thanh danh sẽ bị hủy hết còn gì.
- -----------------------
Cuối tuần, kỷ niệm thành lập một thương hiệu lớn nào đó tổ chức tại khách sạn Holy Land Ireland. Nhân vật quyền quý, ngôi sao nổi tiếng ở các lĩnh vực các bộ phận đều được mời tham dự buổi tiệc long trọng này.
Chu Tử Tri cùng Tạ Sở vừa quay xong [ năm ấy bấp bênh ], quá trình hợp tác coi như không tệ, hai người được xếp chung một dãy ghế. Cô phát hiện nhịp thở Tạ Sở bỗng nhiên thay đổi, lia mắt nhìn theo ánh mắt hắn thì dừng ngay Úc Thiến đang bước vào cửa.
Hai nhân vật chính trong scandal gần đây chạm mặt, không thể không thu hút ánh mắt mọi người
Tuy rằng hai vị đương sự tỏ ra không quan tâm.
Chu Tử Tri dịch thân khỏi ánh đèn flash, chừa vị trí đó cho Úc Thiến.
Úc Thiến thong dong hào phóng đứng bên cạnh Tạ Sở, bộ lễ phục dạ hội tôn thêm phần quyến rũ cho thân hình thon thả của cô.
Máy quay phim láo liên không ngừng, hận không thể soi rõ từng lỗ chân lông của họ.
Một lát sau, vẻ ngụy trang trấn định của Tạ Sở biến mất, hắn hạ giọng,"Úc Thiến, cô chạy tới xem náo nhiệt cái gì hả? Còn sợ chưa đủ loạn phải không?"
Úc Thiến giơ ly rượu, lắc nhè nhẹ, cách một ly rượu đỏ nhìn người đàn ông đang tức hổn hển,"Tôi có rồi."
Tạ Sở chấn động mạnh, hắn ha ha cười ra tiếng,"Cô muốn dùng đứa nhỏ trói buộc tôi hả?"
Hắn châm biếm,"Úc Thiến, sao cô càng sống càng khờ thế, bao nhiêu tuổi đầu vẫn ngây thơ, nhưng chẳng đáng yêu chút nào."
Úc Thiến không nói gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ, sắc đỏ tươi như máu của rượu nhiễm lên đôi môi.
Cô nghiêng người, trong miệng thốt ra vài chữ, mỉm cười,"Không phải của anh đâu."
Tạ Sở lúc nãy còn mang vẻ trào phúng nháy mắt cô đọng, hắn trừng trừng nhìn cô gái thanh cao trước mặt, thật muốn xé xát cô ấy,"Chúc mừng!"
Khi Úc Thiến xoay người, phía sau vọng lại tiếng hoài nghi,"Cha đứa nhỏ là ai? Nói thử xem, không chừng tôi có quen."
Úc Thiến khóe môi mơ hồ cong một chút, cô không quay đầu, thản nhiên nói,"Chuyện của tôi liên quan gì tới anh."
fuck! Mẹ kiếp
Nếu không liên quan, tự dưng nói tôi biết làm cái gì?
Tạ Sở tức xì khói, mà chính hắn lại không biết vì sao lại nổi nóng.
Quẹo vào một góc, Úc Thiến sờ sờ bụng, trên mặt trồi lên một nụ cười thỏa mãn, con à......
Cách đó không xa Chu Tử Tri thu hết một màn này vào đáy mắt, cô cảm khái, phảng phất nhìn thấy nhiều bóng dáng khác trên người Úc Thiến, những con người có một điểm chung: cố chấp.
Hao hết tâm tư cũng muốn đạt được ước nguyện, mặc kệ kết cục là tốt là xấu.
"Dương Phàm về rồi."
Tiếng nói lọt vào tai khiến Chu Tử Tri quay đầu, Trần Gia nói,"Hôm qua tôi mới gặp chị ấy." Thay đổi đến mức khó nhận ra, không còn là chị gái trong trí nhớ của cô nữa, cả hai hơi lúng túng nên cũng không có nói gì nhiều.
Thấy Chu Tử Tri không bất ngờ, cô nhíu mày,"Chu Tử Tri, không phải hai người đã gặp rồi chứ?"
Thấy cô ấy quan tâm anh trai quá mức nhiệt tình nhưng Chu Tử Tri cũng không thể trách cứ, đáp nhẹ "ừ"
"Anh tôi...... thế nào?" Trần Gia nhìn chằm chằm Chu Tử Tri, tựa hồ muốn nhìn ra điểm gì khác thường, tỷ như bị bỏ rơi và đau lòng.
Thế nhưng không có.
Dường như biết suy nghĩ của cô, Chu Tử Tri nhẹ giọng nói,"Trần Gia, cô lo nghĩ nhiều rồi."
Trần Gia đỏ mặt, cắn răng nói,"Tôi không thích nhìn thấy chị thôi!"
Cô vẫn vụng trộm lưu ý đường đi nước bước của chị ấy qua các bản tin, càng ngày càng tốt, cái gì cũng tốt, cô tự động chán ghét bản thân vì không kịp đuổi theo người ta.
Nghe cô nói như vậy, Chu Tử Tri cười thở dài,"Biết sao giờ."
Cô sống cho mình, đường đi như thế nào do cô định đoạt, không thích lo chuyện bao đồng.
"Tôi đi qua bên kia nhé." Chu Tử Tri không muốn ở lại thêm.
Dưới tình thế cấp bách, Trần Gia bắt lấy tay Chu Tử Tri, móng tay dài nhọn kéo thành mấy hàng đỏ hồng trên da.
Ống kính của các vị phóng viên, nhà báo vô cùng "trùng hợp" xuất hiện đúng lúc này.
Không chỉ Trần Gia biến sắc, Chu Tử Tri cũng có chút buồn bực, cô bị đả thương, nhưng bị mắng khẳng định cũng có phần cô.
Lý do đại khái là nói cô trước mặt người mới tự cao tự đại, phát sinh tranh chấp.
Giải quyết không ổn còn bị lôi ra mối quan hệ của hai người ở đoàn phim [ hiệp đường ] năm ngoái nữa, chẳng hạn nói cô bị người mới đè đầu cưỡi cổ đẩy xuống vị trí nữ phụ, trong lòng ghi thù, nên kiếm chuyện với người mới.
Suy nghĩ đủ các loại tình huống, Chu Tử Tri thu cánh tay, cô mặc áo không tay, muốn che cũng không che được.
Trần Gia dù sao cũng là người trẻ tuổi, lại nhanh mồm nhanh miệng, lúc này bối rối, cúi đầu bước nhanh như chạy, bị người đại diện đuổi tới lôi đi.
Nghe tin, Thiệu Nghiệp thối mặt,"Sao để yên cho con nhóc đó ăn hiếp thế."
Chu Tử Tri liếc hắn,"Chẳng lẽ đánh trả hả?"
Thiệu Nghiệp nghẹn họng,"Lên xe đi."
Hắn hướng mấy tên phóng viên hăng say ấn nút chụp trầm giọng quát lớn,"Đừng chụp!"
Ngồi vào xe, Thiệu Nghiệp lại bước ra khỏi xe, để cô một mình ở trong, trước khi đóng cửa không quên nhắc nhở: 'Có bộ đồ trong túi to màu trắng đấy"
Đơn giản ngắn gọn, Chu Tử Tri nhanh chóng thay áo tay dài.
Cô không ngờ sẽ xảy ra va chạm với Trần Gia, địch ý của đối phương đối cô một chút cũng chưa giảm bớt.
Trên đường phát sinh biến cố, Thiệu Nghiệp đưa Chu Tử Tri đi trước, về sau hắn sẽ lưu ý, nếu có mặt Trần Gia sẽ không tham dự.
Y theo tác phong làm việc của hắn khi gặp xui xẻo, chó cắn chó, đầu rơi máu chảy, chó cắn người nếu mình không thể cắn ngược lại, thì tránh con chó đó thật xa vậy.
"Tử Tri, cô bảo Úc Trạch xử lý đi." Thiệu Nghiệp vắt chéo chân, hai phiến môi không ngừng khép mở, "Con nhóc kia không phải em họ của anh ta sao? Mắc bệnh công chúa nặng rồi thì nên ở nhà uống thuốc đủ liều, đừng có đi lung tung gây chuyện."
Chu Tử Tri biết hắn còn có thể nói khó nghe hơn nhiều, hôm nay đã nhã nhặn lắm rồi.
"Nghe tôi nói không vậy?" Thiệu Nghiệp lại giở chứng bệnh thiếu gia.
Chu Tử Tri hết cách với người đại diện, cũng biết hắn vì muốn tốt cho cô, đáp "Nghe rồi."
Buổi tối nhìn thấy Úc Trạch, Chu Tử Tri chưa nói, anh đã mở miệng trước,"Anh đọc báo thấy tin của em với Gia Gia."
Chu Tử Tri kéo tay áo lên, Úc Trạch hít sâu một hơi.
"Anh có tổng cộng bao nhiêu đứa em gái?" Chu Tử Tri lần đầu tiên hỏi, cô đột nhiên muốn biết, có thể hay không lúc nào đó lại nhảy ra một đứa chỉ vào cô mũi chất vấn.
"Rất nhiều, không nhớ hết." Úc Trạch thấp giọng hỏi,"Đau không?
Chu Tử Tri đẩy tay anh ra, buông tay áo,"Không đau."
Vuốt ve tóc cô, Úc Trạch nói,"Chị cả có thai rồi."
Chu Tử Tri sửng sốt, nghĩ đến sự việc buổi chiều, cô mơ hồ đoán được vài thứ.
Ngay sau đó Úc Trạch còn nói câu khiến Chu Tử Tri kinh ngạc hơn,"Chị cả bảo muốn gặp em đó."
Dọc đường đi Chu Tử Tri đều tự hỏi, Úc Thiến tìm cô làm gì nhỉ.
Các cô cách mối quan hệ chị chồng-em dâu thân thiết còn rất xa xôi nha.
Úc Trạch và Chu Tử Tri cùng về, còn chưa tiến vào phòng khách, đã nghe trong nhà nhộn nhạo.
Trên sô pha Dương Phàm đẩy gối ôm con thỏ trên đùi qua một bên, vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói,"Úc Trạch, em tình cờ gặp dì nên sẵn tiện đến đây chơi một lát."
Nét nhu hòa trên mặt Úc Trạch thoáng chốc thu liễm, âm vân dầy đặc tụ lại đáy mắt, uẩn chứa mưa rền gió dữ.
Chu Tử Tri nhìn Dương Phàm, lại nhìn nhìn gối ôm Úc Trạch mua cho cô, chân mày chậm rãi nhướng lên.