Tạ Sở xoay người muốn đi, vươn tay giữ nắm cửa, Úc Thiến sau lưng nhàn nhã khiêu khích,"Sao vậy? Sợ tôi ăn thịt anh à?"
Ngạo nghễ khinh thường.
Tạ ảnh đế đứng thẳng lưng xoay đầu, lược bỏ nụ cười khinh thường, ha ha hai tiếng,"Tôi lười nhìn thấy cô thôi."
Úc Thiến khoanh tay, cười cười.
Bầu không khí quái lạ bức người nổi giận, Tạ Sở bực mình tháo kính đen, trầm giọng hét,"Úc Thiến, chưa đủ sao, cầm lên được bỏ xuống được, những lời này cô chưa từng nghe hả?"
"Tôi thừa nhận trước đây đã làm một số việc không đúng, đối xử tệ với cô, nhưng giữa chúng ta chấm dứt từ lâu rồi." Hắn hít sâu một hơi,"Đừng làm tôi chán ghét cô thêm nữa."
Úc Thiến vẫn là dáng vẻ kia,"Chẳng lẽ trước đây chúng ta có bên nhau sao?"
"......" Tạ Sở xanh mặt,"Đồ thần kinh!"
Úc Thiến vén một lọn tóc ra sau tai, tự giễu thầm, nếu không có bệnh, tại sao vẫn không thể buông bỏ cái tên vô lương tâm anh chứ.
"Uống ly nước rồi hẳn đi nhé?"
Tạ Sở thấy cô tự nhiên trở nên bình tĩnh, có hơi nghi ngờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói,"Thôi khỏi, tôi sợ uống nhầm thuốc độc lắm."
Úc Thiến cười nhạo,"Anh cũng biết sợ nữa à."
Bình thường người khác kích hắn như thế nào, hắn cũng chẳng thèm so đo, nhưng Úc Thiến kích hắn lại khác, hắn không quen thấy cô nắm thế chủ động, lại càng ghét cái dáng vẻ tùy tiện không quan tâm gì cả của cô.
Nốc cạn ly nước, Tạ Sở đặt ly xuống bàn, đầu lưỡi quét một vòng khoang miệng,"Úc Thiến, chuyện năm đó cho tôi xin lỗi."
Úc Thiến mày liễu khẽ nhúc nhích, đồng tử bên trong cặp mắt đẹp lóe lên chút ánh sáng nhạt, tỏ chút kinh ngạc.
Tạ Sở bảy năm trước là một người rất kiêu căng, lúc nào cũng hất mặt trên trời, kể cả khi bị cô bắt gặp bắt cá hai tay, dù lỗi của anh rành rành ra đó cũng chưa từng mở miệng xin lỗi.
"Nhiều năm rồi, ai cũng đã trưởng thành, đâu nhất thiết vì chuyện xưa mà khiến gà bay chó sủa." Tạ Sở thân thể hơi cong, lại gần nhìn cô gái từng yêu,"Chúng ta mạnh ai người nấy sống, không phải vẫn rất tốt."
Úc Thiến cong khóe miệng, chớp mắt một cái đã biến mất,"Xem ra anh sống rất tốt."
Cô gái trước mặt vẫn xinh đẹp xuất sắc không có một dấu hiệu lão hóa, càng thêm vẻ thuần thục tao nhã hơn trước, Tạ Sở buông mắt đánh giá cô, định trả lại một câu "Cô cũng sống rất tốt mà".
Nhưng Úc Thiến không để hắn nói, bước đến gần cửa sổ.
Trong căn phòng sang trọng, mười ngón tay từng đan xen, gần gũi thân mật, cũng từng vụng về thề nguyện cả đời không chìa lìa, những ngày xưa đáng xấu hổ.
"Coi như tôi cầu xin cô, đừng quấy rầy tôi nữa."
Hắn không muốn trải qua cuộc tình trúc trắc như trước lần nào nữa, bởi vì Úc Thiến, hắn bị Úc gia liệt vào sổ đen, các loại bôi đen thay nhau xuất hiện, quả thực như ác mộng.
Khi đó còn trẻ có thể từ trong bóng đêm đứng lên tiếp tục đi, nên như thế nào liền như thế nào.
Bây giờ hắn đã có tuổi rồi, không chịu nổi giày vò, mỗi năm chỉ nhận một bộ phim dài, thời gian còn lại thì nghỉ dưỡng, hưởng thụ hết những gì có thể hưởng.
Tình à yêu à, hắn không thể và cũng không dám theo đuổi.
Úc Thiến nhìn cảnh đêm mù mịt ngoài cửa sổ, không đáp lại, mà hỏi,"Tôi vẫn chưa hỏi anh, người con gái anh vụng trộm sau lưng tôi rốt cuộc là ai?"
Tạ Sở nâng mi, thản nhiên nói,"Quên rồi."
Bên cạnh hắn trước giờ chưa từng thiếu phụ nữ, dạng gì cũng có, quỷ mới nhớ rõ ai là ai.
Úc Thiến lắc đầu cười, lầm bầm lầu bầu một câu, rất nhẹ, trong giây lát bị gió cuốn trôi.
Mặt đối mặt với Tạ Sở, ngắm nhìn mi mắt anh tuấn quen thuộc, phảng phất có thể hít vào hơi thở đàn ông mạnh mẽ cương dương trên người hắn.
Thành danh nhiều năm, Tạ Sở từ lâu đã quen đối diện với ánh mắt nóng bỏng khát khao của người khác, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Úc Thiến hắn rất không được tự nhiên, vì quá mức mất tự nhiên nên căn bản không cách nào xem nhẹ.
Điều này nhắc nhở hắn, Úc Thiến khác biệt với tất cả cô gái hắn từng quen biết.
Càng khẳng định như thế càng khiến Tạ Sở khó chịu, hắn nhanh chóng đeo kính đen,"Tạm biệt."
Mà hắn chỉ đi một bước liền dừng lại, vì phía sau vòng qua một bàn tay, đặt ở vị trí ngực hắn, móng tay sơn màu đen huyền bí dán ngay trái tim, xinh đẹp quỷ mị.
Phảng phất ngay sau đó sẽ biến thành móng sói, móc trái tim hắn ra.
Tạ Sở chuẩn bị đẩy bàn tay kia ra, trong cơ thể tự dưng trồi lên một dòng nhiệt, lấy tốc độ đáng sợ thẩm thấu khắp tứ chi toàn thân, điên cuồng lưu động hòa vào mỗi giọt huyết dịch.
Loại cảm giác này không lạ, Tạ Sở biết, hắn bị bỏ thuốc.
Kiệt lực bắt một tia lý trí, Tạ Sở xoay người, muốn đẩy Úc Thiến, mắng chửi vài câu, thế nhưng khi đối diện với vẻ mặt nhu hòa của cô, hắn xuất hiện ảo giác, mơ hồ nhớ về ngày xưa.
Giữa cơn mưa rào tầm tã, cô nữ sinh xinh đẹp đơn thuần ôm mấy quyển sách trú mưa dưới mái hiên bên đường, hắn dừng chân, ngắm nhìn rất lâu.
Tạ Sở hô hấp dồn dập, ôm cô gái vào lòng ngã xuống giường, dưới thúc giục của khát vọng bản năng, mãnh liệt xâm chiếm.
Sáng hôm sau, Tạ Sở còn buồn ngủ ngáp một cái, cánh tay trái tùy ý quơ một vòng, nghiêng người, không chạm đến chiếc chăn lạnh mà là một cơ thể mềm mại, mở mắt định thần, nháy mắt bừng tỉnh.
Trong đầu rất lộn xộn, hình ảnh thoát y không chỉnh tề cuồn cuộn xuất hiện, phía sau nối tiếp phía trước, điên cuồng, mê loạn, liều lĩnh.
Dư quang quét đến đống giấy vệ sinh mang theo vết bẩn dưới chân giường
Tạ Sở vẻ mặt thay đổi bất ngờ, hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, tay chân luống cuống nhặt quần áo chạy khỏi hiện trường.
Cô gái trên giường mắt nhắm chặt nãy giờ khẽ mở, chợt lóe một chút tự giễu cùng khoái ý.
Không yêu, không đề cập đến tình cảm, chỉ là đùa giỡn chút thôi.
Tạ Sở tâm tình rối loạn chui vào trong xe, tối hôm qua kích thích như thế, mẹ nó điên rồi.
Hắn bị bỏ thuốc, nhưng sau đó bản thân đã có chút thanh tỉnh, vẫn không chút chần chờ bò trường nhiệt tình trên người Úc Thiến.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Tạ Sở đập mạnh trên vô lăng.
Điện thoại không biết để đâu vang lên in ỏi, hắn run tay đốt điếu thuốc lấy bình tĩnh, vận động trí não tự an ủi bản thân phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô gái kia không có khả năng một lần là trúng đâu.
Nghĩ tới đây, Tạ Sở ngã lưng sụi lơ, tối hôm qua ít nhất năm sáu lần.
Ngày hè, ánh nắng chói chang, vậy mà sau lưng hắn lại túa ra mồ hôi lạnh.
Bài nhạc rock ngừng lại vang, reo hoài không biết mệt, Tạ Sở tìm thấy điện thoại, quay mặt sau trực tiếp tháo pin ra khỏi điện thoại.
Khi hắn đến trường quay, Tom như đang ngồi trên đống lửa chạy vội lại, giọng điệu như giỡn chơi với bạn thân,"Lão Tạ, sao giờ anh mới đến? Có chuyện rồi này!"
Có thể có chuyện gì ghê gớm chứ, Tạ Sở không để ý,"Nói đi."
Tom chỉ chỉ mặt hắn,"Anh rửa hai đống rỉ mắt trước đã."
Tạ Sở,"......"
Chờ hắn rửa mặt xong, nghênh đón là mọi người ở trường quay khe khẽ nói nhỏ.
"Chuyện gì vậy?"
"Hôm nay anh không lên weibo ư?" Tom ngữ điệu trầm trọng,"Vài phút trước, weibo của anh hot lắm."
Tạ Sở lông mi hất cao,"Chẳng lẽ không phải bình thường cũng hot sao?"
Tom cổ quái nói,"Nguyên nhân lần này...... Anh tự xem đi."
Hắn nói còn chưa hết câu, Tạ Sở đã thấy.
Đầu đề tin tức giải trí là bốn bức ảnh, ghép thành hai phần trước sau, hai bức ảnh trước là hắn cùng Úc Thiến trước sau tiến vào khách sạn, hai bức ảnh sau là bọn họ trước sau đi ra khách sạn.
Thời gian cách đúng một đêm.
Tiêu đề màu đen in đậm gạch dưới: Thiên kim Úc Thiến và ngôi sao Tạ Sở nối lại tình xưa.
Tạ Sở lướt lướt màn hình điện thoại, bực tức đập mạnh xuống bàn.
Scandal của hắn luôn rất nhiều, dư luận bàn tán rôm rả, phương thức đối phó trước sau như một là mặc kệ họ, hỏi không đáp, dù sao miệng cũng là của người ta, nếu cái gì cũng để ý chắc hắn đã sớm gặp diêm vương, là vì bị nhồi máu cơ tim hoặc là bệnh tâm thần.
Lúc này dù có cái đầu lạnh thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi, nghĩ đến việc phát sinh đêm qua, tâm tình Tạ Sở càng xuống dốc trầm trọng.
Đến quán bar cũng có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.
Nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, ẩn hiện bối rối cộng với phẫn nộ, Tom hỏi,"Đừng nói hai người yêu lại từ đầu thật nhé?"
Úc Thiến quả thật mê người, nhưng đâu có dễ chọc, nếu là hắn, thà chấp nhận một người thiếu điều kiện một chút nhưng hiền lành, biết săn sóc là được.
Tạ Sở trong cơn giận dữ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tom ngậm miệng.
Lát sau, hắn nói,"Nhắc nhở anh một chút, hôm nay trong đám đàn bà con gái ở đây có ít nhất năm người đến kỳ sinh lý, có người còn đang ở thời kỳ đầu mãn kinh nữa đấy."
Cô gái kia một giây trước còn nói nói cười cười vui vẻ, tám đủ chuyện từ mỹ phẫm đến tin đồn bốn phương, giây tiếp theo đột nhiên nín thinh, sắc mặt càng ngày càng khó ở, vẻ đẹp thần tượng cùng khí chất thanh thuần toàn bộ ném sạch sẽ, hội chứng rất nhanh lây lan toàn đoàn.
Tạ Sở lúc này đâu cố kỵ người khác, chính hắn cũng là một kho bom đạn, một chút nữa phát nổ bây giờ.
Vì vậy một buổi sáng giao tiếp cơ bản là cao giọng lớn tiếng.
Chu Tử Tri là một trong số năm người Tom nói, cảm xúc biến thiên mạnh mẽ.
Mùa hè lại càng gian nan, ngồi yên một chỗ cũng nóng, chứ đừng nói phải bôn ba khắp nơi, hận không thể nín thở luôn cho khỏe người.
[ tà dương ] đã kết thúc, cô tập trung chủ yếu vào [ năm ấy bấp bênh ], dự định kết thúc quá trình quay bộ phim này sẽ nghỉ phép giữa năm, sáu tháng cuối năm lại đóng tiếp, tận dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, tiện thể ghé thăm khách sạn của mình ở vài ngày.
Cứ tưởng đến tháng năm là kết thúc quá trình quay phim không ngờ kéo tới tháng 7, khí trời oi bức từ sáng đến tối phối hợp với bộ trang phục ba tầng vải rất biết cách dày vò người, trên đầu lại nối tóc giả, lúc nào cũng đổ mồ hôi ướt đẫm, nóng nực đến mức nổi mẫn ngứa khó chịu vô cùng.
"Mấy cây kem này dơ thấy mồ." Thiệu Nghiệp nhìn hai cô gái ra sức ăn kem nói,"Hôm trước tôi mới thấy trên bản tin thời sự, không chừng nhà máy sản xuất kem không an toàn vệ sinh bị chỉ điểm........"
Một thân váy hồng tà dài Chu Tử Tri đang ăn vui vẻ, cây trâm Khổng Tước Lam cắm trên tóc theo động tác của cô nhẹ nhàng đung đưa, nghe vậy lập tức đánh gãy hắn,"Chờ tôi ăn xong đã."
Nói xong liền tiếp tục cuộc chiến với kem.
Thiệu Nghiệp,"......"
Giản Dư ăn xong ngụm kem cuối cùng, nhìn túi nilon bên cạnh,"Còn nè, anh ăn không? Không ăn em ăn luôn à."
Thấy bộ dáng tham ăn của cô, Thiệu Nghiệp đứng dậy đi ra ngoài, chẳng buồn nhìn thêm một giây nào nữa.
Giản Dư nhanh chóng mở bọc, vừa ăn vừa nói,"Chị Tử Tri, đoàn này giống đoàn phim của đạo diễn Vương năm ngoái, đều cung cấp kem lạnh, thật tốt."
Chăm sóc khéo léo, quả thực cảm động đất trời.
Chu Tử Tri phụ họa,"Đúng vậy." Thật tốt.
Cô lấy khăn tay chùi miệng, nhắn tin cho Úc Trạch: Kem rất ngon.
Nhanh chóng có tin nhắn, nhấn mở, nội dung ngắn gọn, còn có lỗi chính tả, phỏng chừng là đang bận việc.
Ngoan, tối sh ghé.
Chu Tử Tri chuẩn bị cất điện thoại vào túi, âm báo tin nhắn phát tít tít.
Tin này càng ngắn gọn: sh -- anh.
Cô thở ra một hơi, bên Úc Trạch khiến cô có cảm giác quay về thời học sinh, tim cứ đập thình thịch.
"Tiểu Chu, có rãnh không vậy?"
Nghe tiếng Giang Hợp bên ngoài, Chu Tử Tri bước nhanh ra,"Dạ có."
Giang Hợp cười chỉ hướng hành lang bên phải trường quay,"Qua đây với chị một chút nhé."
Trên hành lang không có ai, cũng không có gì che chắn, bên kia là nơi duy nhất có thể che mát.
Giang Hợp vui vẻ hớn hở,"Tiểu Chu, chị muốn giới thiệu một người cho em."
"Con trai út chị lớn hơn em năm tuổi, hiện tại đang làm việc tại văn phòng luật sư tự mở, bình thường không đi làm thì hay đánh tennis, hoặc đi phượt...."
Chu Tử Tri lễ phép nghe Giang Hợp khoe con trai ngoan, giỏi, tốt, cô cười xin lỗi,"Chị Giang, em có người yêu rồi."
Một câu dễ dàng đánh bay chín tầng mây, Giang Hợp tiếc vô cùng.
Từng hợp tác với nhiều nữ diễn viên, cô thấy cô gái trước mặt độ tuổi thích hợp, tính tình dễ chịu, nếu có thể làm con dâu mình thì quá tốt.
"Vậy thôi, nhưng mà......" Giang Hoài chân thành nói,"Tiểu Chu, hai người có thể làm bạn mà, nó là luật sư, sau này cần gì em cứ tìm nó hỗ trợ cũng được."
Chu Tử Tri hơi mím môi, theo cô biết, Giang Hợp đã ly hôn nhiều năm, vẫn độc thân, một mình nuôi nấng ba đứa con.
"Chị Giang, có dịp em sẽ gặp ạ."
Chu Tử Tri uyển chuyển cự tuyệt, người yêu của cô không giống cô, dễ ghen lắm.
Chưa được mấy ngày, tại buổi tiệc thọ của một tiền bối, Chu Tử Tri gặp gỡ một người đàn ông xa lạ, đối phương tự xưng là Giang Hoài.
"Anh đã nghe mẹ nhắc nhiều về em, chào em."
Giang Hoài một thân tây trang xám bạc, áo sơmi ngay ngắn, caravat lịch sự, hào hoa phong nhã, hắn hơi cong thân, giơ tay ra trước.
Chu Tử Tri bắt tay nhẹ một chút liền buông ra.
Giang Hoài cầm ra một tấm danh thiếp,"Đây là danh thiếp của anh."
Chu Tử Tri cầm lấy, cô hôm nay mặc lễ phục, túi thì Giản Dư đang giữ, danh thiếp căn bản không có chỗ để cất.
Giang Hoài tựa hồ nhìn thấy hơi bất tiện, phong độ nói,"Để anh giữ trước, đợi lát nữa khi nào về lại đưa em."
Ý là, tí nữa anh đi chung với em.
Chu Tử Tri không nói gì.
Giang Hoài sự nghiệp vững chắc, mẹ lại là nghệ nhân có tiếng, cảm giác về sự ưu việt có thể biểu lộ trong tiềm thức.
Người chung quanh thấy hai người đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, khó có dịp mà không trêu chọc gán ghép.
"Úc tổng."
Trong đám người không biết là ai lớn giọng gọi, Chu Tử Tri quay đầu, trên mặt ngạc nhiên thấy rõ.
Người đàn ông cao ráo tiến vào, một tay lồng ở túi quần, bước đi trầm ổn, ánh mắt thâm thúy tùy ý tảo động, lướt qua Chu Tử Tri không hề dừng lại.
Phảng phất bọn họ là người xa lạ.
Sống mấy chục năm cũng chưa chắc có thể diện được ông chủ Liên Thân tự mình đến chúc thọ. Chủ nhân bữa tiệc Trần lão vui mừng quá đỗi đón tiếp nhiệt tình.
Úc Trạch thái độ trầm ổn, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Chu Tử Tri một cái.
Chu Tử Tri bĩu môi, có thể gia nhập giới nghệ thuật rồi đó.
Tàn tiệc, Giang Hoài đề nghị đưa Chu Tử Tri về, cô lắc đầu từ chối,"Không cần đâu, em còn có việc."
Có chút tiếc nuối không thể tiến thêm một bước, Giang Hoài lái xe đi trước, trước khi đi còn không quên gửi lại danh thiếp cho cô.
Chu Tử Tri ném danh thiếp vào thùng rác, về nhà quả nhiên thấy Úc Trạch.
"Cả một buổi tối, em chẳng nhìn tới anh."
"......"
Cô cảm thấy cần thiết tự biện giải cho mình,"Em có nhìn."
"Sao anh không thấy?" Úc Trạch nhấc mí mắt, ánh mắt thâm trầm,"Người lởn vởn bên cạnh em lúc nãy......"
"Anh ấy là con trai út của chị Giang Hợp."
Rõ ràng không có gì, Chu Tử Tri lại chột dạ,"Anh giận à?"
Úc Trạch mân môi mỏng,"Ừ."
Chu Tử Tri chủ động khoát tay hắn, ngón trỏ khều nhẹ ngón trỏ anh, ôn nhu nói,"Đừng giận mà."
Nói xong cô hơi sửng sốt, từ khi nào để ý tâm trạng anh đến vậy.
Úc Trạch trong lòng rất vui, ngoài miệng còn giả bộ cứng rắn,"So với anh, em thấy người kia thế nào?"
Chu Tử Tri nói, hai gò má nóng bỏng,"...... Kém xa."
Sau đó cô bị ôm chầm lấy, hai cánh tay rắn chắc hữu lực ôm trọn cô, trời đất quay cuồng.
Úc Trạch bỗng nhiên nói,"Anh xem điện thoại em được không?"
Chu Tử Tri không quan trọng,"Có thể."
Úc Trạch thấy màn hình chờ là ảnh mèo, có điểm ghen tị, anh mở danh bạ, tìm đến dãy số điện thoại của mình, trên đó chỉ ghi một chữ, úc.
Không vui gì cả.
Dư quang nhìn cô gái ăn dưa hấu bên cạnh, Úc Trạch vụng trộm đổi tên thành "Anh yêu". (trong convert là "chân ái")
Xong xuôi, Úc Trạch khô cổ họng, giống như vừa làm một việc hết sức quan trọng.
Chu Tử Tri không ngừng múc thịt dưa ăn, thanh âm hàm hồ,"Anh mới làm gì đó?" Cô phun hột dưa nói tiếp,"Sẽ không phải là sửa tên anh trong danh bạ chứ?"
Ngay sau đó Chu Tử Tri quay đầu,"Úc Trạch, bị em nói trúng?"
Úc Trạch,"......"
Anh đứng dậy lẳng lặng đến phòng bếp.
Chu Tử Tri cầm điện thoại lên xem, cô mím môi, sợ bản thân cười ra tiếng.
Rõ rệt như vậy, nếu di động tình cờ rơi vào tay người khác, lại là một chuyện phiền toái không nhỏ.
Cô do dự không biết có nên sửa lại không, nếu thế này khiến anh vui thì...
Nếu muốn cho anh ấy vui, vậy thì dứt khoát cho anh một niềm vui nữa.
"Úc Trạch, chụp chung với em một tấm hình được không?"
Người đàn ông trong phòng bếp ngẩn ra, bước chân như bay chạy tới, ánh mắt rực nóng,"Được được."
"Anh muốn chụp thế nào?" Chu Tử Tri ngửa đầu nhìn anh,"Anh quyết định đi, em phối hợp cho."
Úc Trạch đem tay đặt ở đầu vai Chu Tử Tri, cảm thấy không đủ, liền nghiêng đầu, cô cũng vừa lúc xoay mặt sang nhìn anh.
Ngay khi Chu Tử Tri ngẩn người, Úc Trạch nhanh chóng ấn chụp.
Trong ảnh chụp chóp mũi hai người cơ hồ chạm nhau, tim bay bốn phía.
Ảnh mèo bị thay thế, đổi thành một ảnh cún.
Chu Tử Tri lại đến đoàn phim, Giang Hợp đối với cô càng thân thiết hơn bình thường, có thể là nghe con trai nhắc về bữa tiệc hôm nọ, cũng không biết tường thuật nội dung có thêm bớt gì không.
May mà Chu Tử Tri đã biểu lộ lập trường ngay từ đầu.
Trước một ngày dự kiến kết thúc quá trình quay phim, cảnh sát ập đến trường quay, mở miệng nói một câu làm cả đám khiếp vía: "Có người mật báo ở đây có thành phần tàng trữ thuốc cấm."
Tiếp theo, cảnh sát muốn vào khám xét phòng chờ của Chu Tử Tri.
Cơ hồ là đồng thời, tất cả mọi người mẫn cảm đem tầm mắt xê dịch đến trên người Chu Tử Tri, trong lúc nhất thời, Chu Tử Tri như bị chiếu tướng.
Thiệu Nghiệp ra mặt, nói,"Các anh, làm phiền đưa lệnh khám xét ra."
Đầu lĩnh cầm ra tờ giấy.
Toàn bộ trường quay hơn trăm người, bên ngoài còn có fan và quần chúng, mọi người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Chu Tử Tri bị ánh mắt kỳ dị khóa chặt, tâm lý của cô đóng kết một tầng băng, mấy người kia chỉ ra vẻ thôi, mục đích là gợi truyền thông chú ý, kéo dư luận.
Một khi chỉ bị nghi ngờ, từ không cũng có thể biến thành có.
Kết quả điều tra đương nhiên là cái gì cũng không có, cảnh sát giữ dáng vẻ thi hành công vụ, thế nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi đã gây ảnh hưởng đến Chu Tử Tri.
Oan ức và nhục nhã viết ở trên mặt, có cả hậm hực nữa.
Lưu Ngọc an ủi,"Hết chuyện là được rồi."
Theo sau là Giang Hợp, Hạ Nhiễm, kể cả Tạ Sở đều tỏ vẻ đồng tình với cô, người trong giới rõ ràng đầu tư vào diễn xuất, người ngoài không những chỉ xem thành quả, hơn hết là chỉ thích náo nhiệt.
Giản Dư đỏ mắt tức giận bất bình,"Thật quá đáng, tự dưng tới điều tra, không phải cố ý hại chị Tử Tri sao?"
Cô lướt websites, trên mạng đã có nhiều người cười chê chị Tử Tri, fans chị bảo vệ thế nào cũng không lấn át được mấy người kia.
Giống như đã lên sẵn kế hoạch, thanh thế quá lớn.
Chu Tử Tri ngồi ngẫm nghĩ, Hà Duyệt Minh còn chưa xuất viện, An Ý Như hiện giờ sẽ không có tinh lực đối phó cô.
Sẽ là ai?
Ai muốn hại cô thân bại danh liệt?
Chu Tử Tri không muốn ngồi yên chờ chết, cô bình tĩnh liên hệ luật sư bảo hộ lợi ích, lấy pháp luật là tiền đề, làm sáng tỏ sự thật.
Thế nhưng cô vẫn hậm hực.
Thiệu Nghiệp liên hệ Kiều Tứ, thương nghị đối sách, vẻ mặt nghiêm túc, thuyết minh chuyện còn chưa giải quyết tận gốc được.
Úc Trạch gọi điện thoại, Chu Tử Tri trái lại trấn an anh,"Ai cũng có quyền tự do ngôn luận, mình không thể áp chế hết được, mỗi ngày đều có chuyện lạ mà, đành phải đợi bọn họ hết hứng thú với em thôi."
"Anh sẽ điều tra ra đến cùng là ai đang làm trò quỷ này." Úc Trạch trầm giọng nói,"Có anh ở đây, em đừng lo."
Chu Tử Tri vừa cúp máy, Phong Bách Dục gọi đến nói trường hợp này y hệt anh bị năm xưa, rất có kinh nghiệm khuyên,"Phỏng chừng ồn ào một hai ngày sẽ yên ắng lại thôi, không sao đâu."
Khiến Chu Tử Tri ngoài ý muốn là Trần Gia cư nhiên cũng liên hệ cô,"Chị không sao chứ?"
Chu Tử Tri nhìn thẳng vào nhân viên đang tò mò rình nghe, đối phương ngược lại có tật giật mình, xấu hổ rời đi.
"Không có gì."
Trần Gia không treo điện thoại, mà hỏi "Ờ thì...... Chị với anh dạo này thế nào?"
Chu Tử Tri nói,"Rất tốt."
Trần Gia à một tiếng,"Tôi phải lên lớp rồi, tạm biệt nha."
Cầm điện thoại trầm tư một hồi lâu, trong đầu Chu Tử Tri chợt lóe lên một cái tên.