Cậu trai trẻ đang ngồi chồm hổm nhìn thấy Úc Trạch hùng hổ bước qua, sợ xanh mặt thiếu chút nữa lỏng tay buông luôn đồ nghề.
Hắn hoảng hồn hoảng vía lập tức quay đầu chạy.
"Đứng lại."
Tiếng nói sau lưng rét lạnh tận xương, xuyên qua bụi cây đâm thẳng màng nhĩ, tên thanh niên nín thở, đứng chết trân tại chỗ.
Với nhiều năm kinh nghiệm, hắn chắc chắn một điều nếu dám bỏ chạy tuyệt đối sẽ chết càng thảm thiết hơn.
Úc Trạch giơ tay, lạnh lùng nói,"Đưa đây."
Tên thanh niên run tay dâng máy ảnh lên,"Úc...... Úc tiên sinh, tôi...... Tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo......"
Tin về Úc Trạch kiêng kị nhất cũng có giá trị nhất, tất cả mọi người cam chịu không dám đụng tới, hắn tự biết mình không có máu liều, cho nên chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng lần này mức giá đưa ra rất hấp dẫn, bạn gái hắn ngày nào cũng lải nhải đòi hỏi mơ ước có một căn phòng thuộc về hai người. Nên hắn cũng động tâm.
Tưởng lần này trúng số rồi, bắt được tin tức Úc Trạch,Phong Bách Dục, nhà sản xuất Lý Nhuận, còn có thái tử gia tập đoàn Thụy Dương – Trương Nhất Bắc tụ hợp. Một hội phái sang chảnh nức tiếng toàn ra vào những hội sở xa hoa.
Còn để hắn chụp được bằng chứng nữ minh tinh Chu Tử Tri hẹn hò với Úc Trạch, một đề tài kinh thiên động địa hấp dẫn chúng sinh.
Quá hưng phấn ngón tay liên tục bấm máy nào ngờ trong lúc hắn không lưu ý, một giây ngã từ Thiên Đường xuống Địa Ngục.
Úc Trạch mặt không chút thay đổi,"tòa soạn nào." Lúc này còn có thể điềm nhiên, hỏi thăm nhau à.
Tên thanh niên không ngừng nuốt nước miếng,"Úc tiên sinh, tôi ở Mua vui khổ trung."
Nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, thần sắc Úc Trạch dần dần âm trầm,"Kỹ thuật của anh cần phải nâng cao đấy."
Tên thanh niên bắt đầu lắp bắp, trên thân người này liên tiếp phát ra áp lực vô hình khiến hắn kinh hoảng,"Dạ,...dạ... tôi sẽ trở về chăm chỉ luyện tập, không quấy rầy ngài."
Úc Trạch môi mỏng mở ra, đọc ra bốn chữ,"Giang Thành nhật báo."
Đầu gối cậu thanh niên khụy một cái, bắp chân run lẩy bẩy, hai mắt nhắm nghiền, nói một hơi,"Là An Ý Như trả giá cao mua tin tức của ngài!"
Úc Trạch buông lỏng tay, máy ảnh rơi tự dọ tiếp đất, ống kính vỡ vụn, anh nói,"Anh có thể đi."
Tên thanh niên quay đầu liền co giò bỏ chạy, mẹ kiếp, đúng là không nên mơ mộng hão huyền, giờ thì hay rồi, một ngày phí sức lao động, nửa hạt gạo không lụm được, toàn bộ công sức đổ sông đổ bể.
Chu Tử Tri đứng cách đó không xa nhưng không bước qua, mơ hồ đoán được chút chút.
Đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người, bây giờ cả hai đang tình tứ ngồi sô pha cùng xem TV, vai kề vai má kề má.
Ngoại trừ giới tính và cấu tạo cơ thể, đàn ông và phụ nữ trời sinh vẫn có nhiều phương diện khác biệt.
"Ồn quá, Tử Tri, đổi kênh khác nhé?"
"Kênh số 1 đi anh."
"Tử Tri, anh coi rồi hung thủ chính là con trai ông ta."
"Anh đừng có kể trước."
Chu Tử Tri đem điều khiển từ xa đặt lên bàn trà, theo thói quen Úc tổng sờ sờ mũi.
"Buổi tối anh có gặp Bách Dục, với hai người bạn khác."
Chu Tử Tri quay đầu, chờ câu dưới.
"Nói chuyện chút thôi." Úc Trạch qua quýt,"Lý Nhuận, em nghe nói chưa?"
Chu Tử Tri sửng sốt,"Lý Nhuận? Người sản xuất rất nổi tiếng mà."
Ngạc nhiên thật, Lý Nhuận đó lên bản tin cũng thường xuyên lắm, hay ra vào các quán bar câu lạc bộ đêm, nào là yêu ai, chia tay ai, cơ bản hầu như đều là chuyện tình cảm.
Không ngờ hắn cũng là bạn của Úc Trạch.
Ngay sau đó, Chu Tử Tri cảm thấy sao phải ngạc nhiên, người trong giới vốn có nhiều mặt, cô làm sao biết hết được.
Úc Trạch đưa múi quýt đến bên miệng Chu Tử Tri, gọn gàng dứt khoát nói,"Anh tính để em gặp."
Mở miệng ăn quýt, Chu Tử Tri hiểu ý anh, có chút bất đắc dĩ thở dài,"Khả năng ca hát của em hơi kém."
Không phải chỉ hơi hơi đâu, là kém đến độ ngay cả anh cũng không biết xử lý như thế nào, Úc Trạch không muốn để cô buồn, lựa lời an ủi,"Sẽ có cách thôi em đừng lo, hôm nào đến thỉnh giáo Lý Nhuận thử xem."
Chu Tử Tri không từ chối ý tốt của anh,"Vậy anh sắp xếp cho em đi."
Nếu Kiều Tứ lập kế hoạch ra đĩa nhạc cho cô, như thế dù có thế nào, cô nhất định không có thể bỏ cuộc.
"Đừng đút em nữa." Chu Tử Tri lấy đi quả quýt trong tay Úc Trạch, cô khoanh chân,"Úc Trạch."
Không để bản thân nhàn rỗi, Úc Trạch giúp cô cắt móng tay, "Hử?"
"Anh đừng uống nhiều rượu quá." Chu Tử Tri nói,"Uống ít thôi, uống hoài sẽ nghiện mất."
Nói xong lại có chút xấu hổ, có phải mình quản nhiều quá không, anh ấy có thấy phiền không?
Ai ngờ Úc tổng cười nhận,"Được." Anh sờ sờ bàn tay cô gái nhỏ,"Anh hứa, sau này sẽ hạn chế đụng đến rượu bia."
Chu Tử Tri đem ánh mắt dời khỏi TV nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nhịn không được nhếch khóe môi,"Đợi lát nữa em nấu canh giã rượu cho anh nha."
"Nếu em cảm động." Úc Trạch cười nhẹ,"Anh mong sẽ có phần thưởng tình cảm hơn."
Chu Tử Tri quay mặt đi, vành tai ửng đỏ,"Không có đâu."
Úc Trạch thở dài,"Quỷ hẹp hòi."
Xem hết hai tập phim liên tục, Chu Tử Tri ngủ quên mất, Úc Trạch động tác dịu dàng bế cô lên, chậm rãi đi về phòng, đặt nhẹ trên giường.
Cúi người, tay chống hai bên, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô một lúc lâu, ghé sát tại môi cô hôn một cái, dừng lại nhẹ nhàng cọ cọ, "Ngủ ngon, bảo bối."
Đêm đó gió êm sóng lặng.
An Ý Như tinh thần không yên, liên hệ với phóng viên kia thì không có ai bắt máy, hỏi thăm tận nơi làm việc thì mới biết người ta từ chức rồi.
Cô lại tốn thêm chút tiền thì nhận được tin người kia đã quay về quê.
Quá đột ngột, lúc giao kèo, cô thấy đối phương nghe đến số tiền thù lao thì biểu hiện hứng thú rất rõ ràng, không thể nào dễ dàng buông tay.
Sao mới có một ngày, nói đi là đi?
Chẳng lẽ bị Úc Trạch phát hiện?
Không đâu, An Ý Như rất nhanh phủ định, nếu như Úc Trạch biết chắc chắn đã đến tìm cô chứ không yên ắng như này.
An Ý Như xoa thái dương, tối qua Duyệt Minh lại không về, đợi hắn tới trường quay, phải hỏi cho ra lẽ.
"Tiểu Lưu, nước."
Trợ lý Tiểu Lưu lập tức đổ nước vào ly,"Chị Ý Như, nước hơi nóng nha."
An Ý Như đưa ly đến bên miệng, ngay sau đó ném ly nước,"Nóng như vậy còn đưa tôi? Muốn bỏng chết tôi sao?"
Tiểu Lưu ủy khuất,"Chị Ý Như, em mới nói......"
Cô bỗng nhiên ngưng bặt, không giải thích, mặc kệ sai không sai, đều không thể cãi lại.
An Ý Như đem móng tay vừa dũa nhọn ngắt nhéo tiểu trợ lý không ngơi tay, tâm trạng càng thêm tệ, tất cả có dịp phát tiết trên người Tiểu Lưu, Tiểu Lưu cúi đầu không rên một tiếng.
Trịnh Khiết từ cửa tiến vào, sắc mặt phi thường khó nhìn, mà Tôn Lượng đang đi trước cô một bước giơ điện thoại đến trước mặt An Ý Như.
"Đây là chuyện gì?"
Một bức ảnh chất lượng không cao, vừa đủ phân biệt người ở bên trong, Hà Duyệt Minh cùng một nữ sinh viên ở trong xe ôm hôn nồng nhiệt.
An Ý Như ánh mắt mở to như muốn rớt ra ngoài, có chút kinh dị, cô dại ra, rất giống bị người cầm dao kề cổ, buồn cười lại đáng cười.
Trịnh Khiết kên tiếng,"Tôn đạo diễn, báo chí đều thích bày vẽ mấy loại này mà."
Tôn Lượng nói,"Cô muốn nói với tôi, đây là ảnh ghép à?"
Trịnh Khiết gật đầu,"Dạ phải."
Dạt chuyện này sang một bên, Tôn Lượng hỏi,"Hà Duyệt Minh đâu? Tám giờ khởi công, giờ này còn chưa thấy mặt?"
An Ý Như móng tay bấm sâu vào da thịt, bình tĩnh nói,"Tôn đạo diễn, tối hôm qua anh ấy vẫn ở nhà, ảnh chụp này là giả."
"Tôi mặc kệ thật giả." Tôn Lượng nói, ngữ khí không tốt,"Tôi muốn biết chừng nào anh ta tới? Hôm nay có diễn hay không?"
An Ý Như cười không hề sơ hở,"Chắc là đang trên đường đến ạ."
Cô kinh hoảng việc bị Úc Trạch bắt lấy thóp, thế nhưng nếu những chuyện đó bị tung ra, cô cũng có rất nhiều biện pháp tẩy trắng cho mình, vấn đề nói lớn rất lớn, nói nhỏ lại rất nhỏ.
Nhưng......
Một vũng bùn văng lên người Duyệt Minh, cô liền đánh mất đi lý trí, chỉ thấy đau khổ.
Đó là điểm yếu duy nhất trên người cô.
Tôn Lượng vừa đi, Trịnh Khiết nhíu mày hối thúc,"Ý Như, mau đi thôi, phóng viên sắp đến rồi."
An Ý Như như bị hắt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh phát run,"Trịnh Khiết, em gọi cho anh ấy nhưng không có ai bắt máy, chị gọi thử xem."
Trịnh Khiết nói,"Gọi rồi, cũng không liên hệ được."
Cô nhắc nhở An Ý Như lấy lại tinh thần,"Đi trước rồi nói sau."
Ngoài trường quay không có bất cứ gì lạ thường, An Ý Như vừa đi ra, một đám phóng viên chẳng biết đã núp ở góc nào ào ra như đàn ong vỡ tổ, vây quanh cô không chừa một chỗ trống.
"An Ý Như, Hà Duyệt Minh ở sau lưng cô thân thiết với một cô gái khác, xin hỏi hiện giờ tâm trạng cô thế nào?"
"Hà Duyệt Minh có người đẹp mới, có phải chứng tỏ hai người không còn hòa hợp? Đã chia tay rồi?"
"Cô không dám thừa nhận, bên trong còn có khúc mắc gì hay sao?"
"Chuyện này dựng lên để tuyên truyền phim điện ảnh của hai người phải không?"
"Không phải cô và Hà Duyệt Minh ở chung sao? Vậy bây giờ định xử lý như thế nào?"
"An Ý Như, mời cô trả lời!"
"Tránh ra!" Trịnh Khiết thối mặt,"Tránh ra một chút!"
Tiểu Lưu xách bao lớn bao nhỏ, quần áo bị kéo bị níu, dưới trận thế hỗn loạn, ốc còn không mang nổi mình ốc, sức đâu mà lo cho An Ý Như nữa
Cũng may còn có vài người bảo vệ che chắn giúp An Ý Như đi về phía trước.
An Ý Như lấy tay che mặt, cả người kinh hoàng, cô lớn như vậy, chưa từng chật vật như ngày hôm nay.
Không lâu sau, điện thoại An Ý Như vang lên rất nhiều cuộc gọi đến từ người nhà, người thân và số lạ. Bực tức tắt nguồn điện thoại, ném trúng vào vách xe, cô ôm đầu gối thu lu trên ghế.
Trịnh Khiết thấy cô như vậy,"Chị ở lại với em."
An Ý Như vén tóc trên mặt,"Không cần đâu, mọi người đi đi, em chờ Duyệt Minh."
Cô tránh paparazzi, bước nhanh mở cửa chui vào nhà.
Kệ giày rất ngay ngắn, Hà Duyệt Minh không hề quay về, An Ý Như ngồi trên sô pha, từ ban ngày ngồi tới trời tối, lại ngồi chờ đến hừng đông.
Một ngày một đêm chờ đợi, càng chờ đợi càng chịu không nổi, tất cả phẫn nộ cùng chua xót bi thương bùng phát.
"A --"
An Ý Như thần kinh vụn vỡ, cô đem toàn bộ đồ dùng trong nhà đạp phá thành những mảnh nhỏ, điên rồi.
Mà bên trong một chiếc xe khác, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch bốn mắt nhìn nhau,"Anh giấu em hơi nhiều đó?"
Úc Trạch cúi đầu ngừng động tác mở bật lửa,"Gì chứ?"
"Úc Trạch." Chu Tử Tri nhăn mày,"Anh từng nói muốn tụi mình thẳng thắn thành khẩn với nhau mà."
Cô nghiêng đầu, đưa điện thoại di động cho xem Úc Trạch,"Em luôn thành thật với anh, còn anh?"
Úc Trạch,"Tử Tri, em trách anh à."
Giọng nói lộ ra ủy khuất, Chu Tử Tri nghiêm khắc,"Anh đừng có giả bộ rồi lại lảnh sang chuyện khác."
Úc Trạch xoa mi tâm,"Em muốn biết gì nào?"