Từ những ngày đầu năm đến giờ, Chu Tử Tri chưa có một ngày trôi qua êm ả, càng ngày càng sôi động và càng nhiều vấn đề phiền phức hơn.
Vòng giải trí là một thế giới rộng lớn, tràn đầy những mưu mô, thủ đoạn, thị phi, so sánh, hư vinh, tranh giành và sóng gió. Cô sống trong giới hơn mười năm điều may mắn nhất chính là chưa từng tự thân kiểm chứng sóng to gió lớn nào.
Và cái gì cũng có lần đầu tiên. Bây giờ cô đã chính thức đụng độ thủ đoạn thấp kém lằng nhằng.
Trong văn phòng, bầu không khí áp suất thấp khiến người ta hít thở không thông.
Kiều Tứ gác điện thoại, xoay người, trầm mặc nửa ngày, mới nói "Tử Tri, An Ý Như sẩy thai rồi."
Ngón tay Chu Tử Tri đang đặt trên đùi giật giật, khóe môi châm chọc nhếch lên,"Cô ta nói tôi đẩy cô ta ngã đúng không?"
Kiều Tứ nâng tay bóp mi tâm,"Chính xác là như thế."
Quả nhiên...... Rất phù hợp tác phong An Ý Như, Chu Tử Tri trong lòng cười lạnh, việc hoang đường quá thể nhưng cô lại hết đường chối cãi.
Kiều Tứ trầm giọng nói,"Công ty đã kịp thời phong tỏa tin tức, tạm thời sẽ không kinh động đến truyền thông, tôi đoán An Ý Như sẽ không muốn làm lớn chuyện, nhưng cảm xúc cô ta bây giờ rất không ổn định, ngày mai cô theo tôi đến bệnh viện giáp mặt xin lỗi."
Hắn không nói, nguyên văn lời nói của An Ý Như là muốn Chu Tử Tri quỳ xuống dập đầu xin lỗi đứa nhỏ chưa ra đời của cô ta.
"Xin lỗi?" Chu Tử Tri phảng phất như vừa mới nghe chuyện tiếu lâm,"Một người như An Ý Như có lẽ không biết mình có thai, nếu không cô ta sẽ không mang đôi giày cao gần mười phân, còn nữa, chẳng ai tiếp đón mời chào tự dưng chạy tới phòng làm việc của tôi, không đứng vững tự té ngã rồi còn đổ thừa tôi, từ đầu tới cuối tôi đều trong thế bị động."
Toàn bộ câu chuyện đúng sai thế nào tạm thời không thể kết luận được, Kiều Tứ nhíu mày,"An Ý Như mất con là sự thật, kẻ yếu thường là đối tượng được đồng tình nhiều hơn, Tử Tri, cô là người thông minh, tình huống bây giờ đối với cô rất bất lợi, chỉ còn cách đem chuyện lớn hóa nhỏ càng sớm càng tốt."
Chu Tử Tri vẻ mặt lãnh đạm,"Tôi không còn gì để nói."
Kiều Tứ gầm nhẹ, ánh mắt lam sắc thoát ra lửa giận,"Chu Tử Tri!"
Chu Tử Tri mím chặt môi thành một đường thẳng, kiên quyết quật cường, bảo cô cúi đầu nhận lỗi An Ý Như, đừng có mơ.
"Hai người đều là nhân vật của công chúng. Một chút va chạm nhỏ cũng sẽ bị phóng đại gấp mấy lần, kế đó là biết bao nhiêu đao to búa lớn." Kiều Tứ thở dài,"Ai mà quan tâm đến sự thật, bọn họ chẳng qua muốn phát tiết cho sướng miệng thôi, trên mạng thiếu gì những anh hùng bàn phím lấy danh nghĩa đề cao đạo đức tự tiện phê phán nọ kia, họ gõ vài chữ cũng có thể ép người sống tức hộc máu mà chết đấy."
"Tin tôi đi, nếu An Ý Như lựa chọn công khai, cô sẽ thân bại danh liệt trong tích tắc."
Tuyệt đối không dễ để chuột chạy sang đường, chắc chắn rắc rối sẽ lan đến người nhà, bạn bè cô nữa.
Chu Tử Tri cắn chặt răng, hốc mắt vằn tơ máu.
Kiều Tứ gõ bàn, trầm ngâm một lát,"Tử Tri, hai người là bạn học với nhau, mặc kệ hiện tại như thế nào, ít nhất cũng từng có tình bạn, tôi thấy chỉ cần cô nhường nhịn......"
Chu Tử Tri mở miệng đánh gãy,"Không hề."
Cô nói trọn câu,"Tôi và An Ý Như chưa bao giờ có tình bạn cả."
An Ý Như nhất định sẽ đem sinh linh nhỏ bé kia tính trên đầu cô, tính luôn phần của Hà Duyệt Minh nữa.
Không khí đã bị đè nén lại hạ thấp xuống cực điểm.
Kiều Tứ xoay lưng xuyên qua cửa sổ nhìn phong cảnh dưới đất, chuyện này ngoài ý muốn còn khó giải quyết hơn so với dự đoán.
Công ty ký ước quá nhiều nghệ sĩ, hắn không có khả năng chu toàn mọi mặt, chuyện cơ bản lớn nhỏ đều giao cho người đại diện xử lí, Chu Tử Tri là tự hắn săn đón, cho nên chuyện của cô hắn vẫn dành nhiều hơn một phần tâm tư.
Theo như hiểu biết về Chu Tử Tri, không có khả năng cô làm loại chuyện như vậy, thế nhưng không có chứng cớ chứng minh.
Cửa phòng làm việc đột nhiên từ bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước cửa.
Chu Tử Tri thấy Úc Trạch đến, hơi ngạc nhiên, cô đứng lên, dư quang quét về phía Kiều Tứ.
Kiều Tứ quay đầu, trong dự kiến, hắn bày ra dáng vẻ hòa nhã,"Úc tổng, ngọn gió nào đem ngài thổi đến thôn sơn nhỏ này vậy?"
Như một đối thủ, trong các buổi tiệc rượu hay lễ trao giải đều sẽ chạm mặt, hắn cũng không đầu cơ với người thanh niên này, bởi vì bọn họ là cùng một loại người.
Úc Trạch đi thẳng vào vấn đề, hiển nhiên không muốn nhiều lời vô nghĩa,"Tôi xin phép đến đón bạn gái về."
Đối phương nếu không quanh co, Kiều Tứ trả lời càng đơn giản,"Xin cứ tự nhiên."
Chu Tử Tri mơ mơ hồ hồ ngồi lên xe, cô nhìn ngoài cửa sổ xe cực nhanh bỏ xa kiến trúc Hành Tinh,"Anh biết rồi à?" Không thì cũng sẽ không xúc động đến mức trực tiếp tới Hành Tinh.
Lúc ấy An Ý Như gặp chuyện không may, cô gọi hai cuộc điện thoại, một là 120 (số cấp cứu), một còn lại là văn phòng Kiều Tứ.
Trước đó Kiều Tứ phân phó bí thư giải quyết đám săn tin bên ngoài. Bằng không bị phát hiện Úc Trạch và cô xuất hiện cùng nhau, trên cùng một chiếc xe, lại là một bảng tin nóng hôi hổi.
Úc Trạch chuyển tay lái,"Ừm."
Chu Tử Tri cúi đầu nhìn mu bàn tay,"Em không có chạm vào cô ta."
Úc Trạch giơ tay ra sau sờ sờ tóc Chu Tử Tri, tiếng nói từ tính bọc chút ôn nhu,"Anh tin em."
Ba chữ kia khiến Chu Tử Tri đang tâm phiền ý loạn trở nên bình tĩnh, từ lúc chuyện phát sinh đến bây giờ, chỉ có một thân một mình không nơi nương tựa, điều cô mong muốn nhất chính là tín nhiệm.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Úc Trạch nghiêng đầu chăm chú nhìn cô gái bên cạnh,"Tử Tri, sau này bất kể có gặp chuyện gì đi chăng nữa, anh hy vọng người đầu tiên em nghĩ đến sẽ là anh."
Thấy cô gái quay lại nhìn mình, không ở trong trạng thái mơ hồ nữa, Úc Trạch mài răng, nhấn mạnh từng từ,"Anh đang ghen đấy."
Chu Tử Tri lơ đễnh: "Ừm."
Ngay sau đó cô trợn to hai mắt,"Ăn dấm chua của ai? Kiều Tứ hả? Tuổi ông ấy xấp xỉ cha em đó."
Úc Trạch hừ cười,"Hiện tại không phải chuộng mốt đại gia lớn tuổi sao? Anh thấy điều kiện của Kiều Tứ rất phù hợp."
Chu Tử Tri bất đắc dĩ,"Anh nghĩ nhiều quá rồi."
Úc Trạch thấy Chu Tử Tri không còn trầm tư buồn bã nữa, buông lỏng một hơi, vừa rồi tại văn phòng Kiều Tứ nhìn thấy cô anh thật sự có chút hoảng hốt vô thố, trong lòng mãi trách cứ bản thân không xuất hiện kịp thời.
Mới tách ra không bao lâu liền bị người khác khi dễ, đáy mắt Úc Trạch chợt lóe tia âm trầm, anh nhéo nhéo tay Chu Tử Tri, thật muốn khóa bên người, đặt trong túi để khỏi bị ai dòm ngó.
"Đi ăn chút gì nhé."
Chu Tử Tri nói,"Em không muốn ăn."
Úc Trạch giọng không tha cự tuyệt,"Đến Nam Sơn."
Hơn nửa giờ sau, Chu Tử Tri ngồi ở trước bàn, cô lấy mũ xuống, tháo khẩu trang, mặt mày ủ rủ, trên trán viết rõ rất không vui.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trước mặt người này cô đã tự động dỡ bỏ lớp ngụy trang.
Úc Trạch gọi hai phần beefsteak, lại thêm một phần Tiramisu.
Màn đêm buông xuống, thành phố như cũ sôi nổi vô cùng.
Chu Tử Tri lấy khăn tay chùi miệng,"Đưa em về đi."
Nhìn cơ hồ không động vào beefsteak và món điểm tâm ngọt chút nào, Úc Trạch nhíu mày,"Ăn thêm đi."
Chu Tử Tri lắc đầu,"Không ăn nổi."
Úc Trạch nhướng mày một cái,"Muốn anh đúc em ăn à?"
Chu Tử Tri trong lòng thở dài, người này luôn có cách ngăn cản ý đồ của cô.
Trên đường trở về Chu Tử Tri tiếp điện thoại Kiều Tứ, nói An Ý Như muốn tố cáo cô, phân không rõ diễn hay thật.
Còn có dãy số thủy chung không đổi mấy năm nay, Hà Duyệt Minh gọi đến, cô không tiếp.
Úc Trạch đem đầu Chu Tử Tri đặt tại ngực anh, vuốt ve tóc cô, môi mỏng nhẹ nhàng cọ cọ,"Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu."
Chu Tử Tri vỗ vỗ cánh tay anh, mở cửa xuống xe.
Nhìn cánh cửa sổ ở tầng năm sáng lên, Úc Trạch ngồi ở trong xe đốt một điếu thuốc, ấn một chuỗi số,"Thứ tôi muốn tra được chưa?"
Bên trong điện thoại thanh âm khàn khàn khó phân biệt,"Thời gian quá gấp, có thể anh phải chờ thêm một thời gian nữa."
Úc Trạch gương mặt giữa làn sương khói tối đen không rõ,"Vô dụng."
Đầu kia hít một hơi,"Cho tôi thêm mười phút."
Mười phút sau, Úc Trạch quăng bỏ tàn thuốc đã cháy rụi, lái xe đến bệnh viện An Ý Như đang nằm.
F#W