Cách vài thành phố, Phong Bách Dục tỏ vẻ cảm thông, nói bóng gió vài chuyện rồi lên giọng nghiêm túc,"Tôi nhắc cậu cái này, nếu muốn ôm người đẹp về tay, trăm ngàn lần đừng ở sau lưng trêu chọc đến Hà Duyệt Minh làm gì, cứ giao Tử Tri tự xử lý, xem như tôn trọng cô ấy."
Úc Trạch kéo nhẹ khóe miệng, nét âm trầm chợt lóe,"Tôi có chừng mực."
"Con đường của Hà Duyệt Minh quá trơn tru." Phong Bách Dục nói,"Lúc Tử Tri gặp chuyện anh ta chỉ mới đóng một bộ Tiểu Long, từ không có tiếng tăm gì từ từ chiếm lấy ánh hào quang, thuận buồm xuôi gió vô cùng, giống như sau lưng có tay chân cố ý nâng anh ta lên.""
Úc Trạch thờ ơ,"Vậy à?"
Nói thêm vài câu rồi gác máy, nhìn đồng hồ đợi đến mười giờ, anh mới gọi cho Chu Tử Tri,"Tử Tri, đến giờ kể chuyện rồi."
Trên giường Chu Tử Tri đang đắp mặt nạ dưỡng da, cầm điện thoại mở loa ngoài.
"Có một chú thỏ con đáng yêu, trên đường mua lễ vật năm mới cho mẹ......"
Chu Tử Tri rũ mí mắt, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang bên tai, giữa màn đêm tuyết rơi ngập trời nhưng giờ phút này trong lòng cô lại tràn đầy ấm áp.
Tuyết rơi đến cuối tuần mới ngừng, báo hiệu năm mới đang đến gần.
Úc mẹ ngày đêm mong ngóng ôm cháu nội lải nhải,"Sắp hết năm rồi, con trai, không phải con nói sẽ dẫn người về sao?"
Úc Trạch ăn gạch cua, ngồm ngoàm nói,"Muốn thắng một trận chiến, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được đâu mẹ."
Úc cha ngồi ghế trên lật lật tờ báo, có chút vui mừng,"Không sai, nóng vội là điều tối kỵ."
"Hai cha con đang nói cái gì vậy?" Úc mẹ trợn mắt nhìn.
Úc Trạch chùi miệng,"Ba, mẹ, con đi làm đây."
Con trai vừa đi khỏi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai ông bà gìa, căn biệt thự xa hoa cũng không cản được vẻ lạnh lẽo.
"Đứa nhỏ Thiến Thiến thích A Trạch, bà đâu phải không biết. "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn" [1] bà cứ thoải mái nhận quà của nó, không thấy ngại sao?" Úc cha gõ gõ bàn,"Bà lúc nào cũng chỉ biết lợi cho mình?"
[1]Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Úc mẹ xụ mặt,"Sao ông nói mấy lời khó nghe quá vậy?"
Úc cha quăng tờ báo xuống,"Tôi còn muốn nói khó nghe hơn nữa kìa."
"Được rồi, được rồi mà." Úc mẹ gấp gấp đáp,"Về sau nó mang cái gì tới, tôi đều không nhận là được chứ gì."
Úc cha nhíu mày, toát ra vẻ uy nghiêm,"Thiến Thiến và A Trạch không thể ăn chung một nồi cơm, bà đừng gây thêm phiền toái cho A Trạch."
Úc mẹ đuối lý,"Biết rồi."
Úc cha an ủi vợ yêu,"Con dâu rồi sẽ có, cháu nội cũng sẽ có."
"Có thì có." Úc mẹ nói,"Nhưng có thể sớm chừng nào hay chừng đó, tôi cũng có thể giúp tụi nó chăm nom cháu nội mà."
Úc cha nhịn xuống lời muốn nói, nghĩ xa quá, bà muốn chăm, con dâu không nhất định cho bà chăm đâu.
Hơn nữa, hiện tại bóng dáng con dâu còn chưa thấy, cháu nội ở đâu ra.
Người ứng tuyển vị trí con dâu Úc gia, Chu Tử Tri bọc áo lông đen ngồi trên ghế trong hậu trường, mặt hóa trang trắng bệch, tóc dài đen thẳng, đưa mắt nhìn xa xa, trừ đẹp ra, còn rất dọa người.
Phim kinh dị trong nước phát triển bình thường, nhưng vì chi phí thấp nên vẫn rất nhiều người nối đuôi đầu tư sản xuất.
Chu Tử Tri thở ra làn khói lạnh, cũng lâu rồi không nhận kịch bản kinh dị.
Mùa đông năm xưa, cũng giống như bây giờ, cô ngồi một bên đợi tới lượt, quá mệt mỏi, trong lúc mơ mơ màng màng có cảm giác bả vai nặng trĩu, tiếng con nít cười hihi haha loáng thoáng bên tai, như có như không, như gần như xa.
Nhân viên đoàn phim đều đang bận rộn, hoặc túm tụm trò chuyện, chỉ có mình cô ngồi ở đó, da đầu run lên.
Cũng duy nhất chỉ có một lần ảo giác đó.
Nhưng cũng từ đó về sau, trên cổ Chu Tử Tri luôn đeo một miếng ngọc Phật không bao giờ tháo xuống, sau khi tỉnh lại từ tai nạn, cô lại đi chùa xin một miếng.
Tin hay không tùy mỗi người, không làm trái lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Đạo diễn [ sau lưng có người ] Trương Ninh năm đó tận tâm chỉ điểm, dẫn dạy cô rất nhiều điều, tình xưa nghĩa cũ, tóm lại không thể chối từ lần hợp tác lần này.
"Ngọn đèn bên kia chỉnh tối lại!" Trương Ninh mặc áo khoác màu quân nhân đi tới nói,"Tử Tri, tranh thủ một lần qua nhé."
Hôm nay nhiệt độ âm dưới mười độ, cảnh quay có thể hoàn thành thuận lợi càng nhanh càng tốt.
"Vâng." Chu Tử Tri cởi áo lông đưa Giản Dư giữ, đồng phục ballet bó sát dáng người thon thả, cô rùng mình, chà chà chân, làm động tác hít thở sâu.
Trong phim cô là giáo viên ballet, để lên phim tự nhiên đã theo học một khóa chuyên nghiệp, luyện tập rất chăm chỉ, cảnh này một lần thông qua hẳn là không thành vấn đề.
Giản Dư nhìn thôi cũng thấy lạnh người, cô xem xét bố trí trường quay, trông thật ảm đạm tối tăm.
Có nhân viên ở phía sau nhỏ giọng,"Chị ấy diễn [ dưới mái hiên nữ nhân ] rất kinh điển đó, bây giờ phục chế lại mấy bộ đều không bằng."
Một người khác lập tức nổi một tầng da gà, chịu không nổi nói,"Lúc tôi xem phim đó, có một khoảng thời gian không dám nhìn gương một mình luôn."
Giản Dư xát xát mu bàn tay, bộ phim kia rất nổi tiếng, nghe nói rất khủng bố, cô vẫn không dám coi.
"Ánh sáng, máy quay, chuẩn bị --" Trương Ninh vung tay lên,"Tách!"
Dưới ngọn đèn tái nhợt, cô gái mái tóc suông dài nhảy múa trước gương, váy trắng tung bay, kiễng mũi chân ở giữa không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.
Chân bắt chéo, bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, phảng phất ngay sau đó sẽ bay lên.
Ánh mắt mọi người thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái đang khiêu vũ, cho dù đôi chân dài thẳng tắp hay đôi môi yêu mị đỏ mọng, đều kém phần cổ.
Trắng như tuyết, mảnh mai thon dài, xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Đèn trong phòng tập bỗng nhiên chớp tắt chớp tắt, mọi người đều nín thở.
Bầu không khí khẩn trương lan tràn len lỏi qua đám người, bao phủ toàn bộ phòng tập múa.
Cô gái xoay người, màn ảnh thu cận gương mặt xinh đẹp của cô, cô nhìn một nơi, tựa hồ thấy cái gì đó, đồng tử co rút.
Ở vị trí cô nhìn là một hình nộm dãn tay dãn chân treo phía sau vị đại ca quay phim, bị lôi kéo vô khung cảnh sợ hãi, hắn theo bản năng quay đầu, sởn tóc gáy.
"Qua." Trương Ninh vừa lòng nói.
Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần, đề tài dị giới tưởng rằng hơi chán, chủ yếu dựa vào hiệu ứng kỹ xảo, nhưng hiện trường lúc nãy đã cho thấy đây là một ý nghĩ sai lầm.
Chu Tử Tri lau mồ hôi cổ,"Giản Dư, em nhìn gì vậy?"
Giản Dư sờ sờ mái tóc đen dài của Chu Tử Tri,"Chị Tử Tri, tóc chị đẹp quá, vừa suôn vừa khỏe." Cô kỳ thật muốn nói chị diễn tốt đáng sợ.
Chu Tử Tri cười khẽ,"Bị hù rồi hả?"
"Có một chút." Giản Dư ngượng ngùng sờ mặt," lá gan em rất nhỏ, tối ngủ đều phải bật đèn."
Chu Tử Tri nói một câu khiến Giản Dư khó có thể tin được,"Chị cũng có thói quen đó mà."
Giản Dư mở to mắt,"Chị cũng sợ ma sao?"
Chu Tử Tri lắc đầu, cô sợ ban đêm.
Nói một lần qua liền một lần qua, Trương Ninh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Chu Tử Tri, nếu hắn trẻ hơn mười tuổi, nhất định sẽ phấn đấu quên mình theo đuổi cô cho bằng được mới thôi.
"Tử Tri, anh với biên kịch thảo luận sẽ tăng hơn mười màn diễn cho em, em suy xét một chút nhé."
Hắn đưa bản thảo qua,"Trước cứ xem thử, rồi cho anh biết quyết định."
Chu Tử Tri mở bản thảo nhìn sơ một lượt,"Ninh ca, tối nay em sẽ cho anh câu trả lời."
Cô mới vừa đi chân trước, sau lưng Phùng Hạo liền đến, kẻ vội người vàng, vẫn bỏ lỡ.
Trong phòng hóa trang, Phùng Hạo cúi đầu, ngón tay lướt màn hình, ngữ khí tùy ý,"Diễn Bạch Ca là ai vậy?"
Thợ hóa trang nói,"Là Chu Tử Tri."
Phùng Hạo như trước tùy ý,"Sao tôi không thấy cô ấy?"
"Đi rồi." Thợ hóa trang nói,"Rất vội."
"Trương đạo diễn nói anh sắp đến, bảo anh với chị ấy thảo luận về bộ phim mà chị ấy cũng không nói sẽ ở lại."
Ngón tay Phùng Hạo dừng lại, hắn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ cô phát hiện ý đồ của hắn, một cơ hội cũng không muốn dính líu, không chút dây dưa lằng nhằng.