Cô Đã Trở Lại

Chương 1




Nữ minh tinh Chu Tử Tri tái xuất khiến trong ngoài giới xôn xao, tiêu đề chiếm vị trí nổi bật trên các trang bìa tạp chí, thành công đá tin tức của 'một nam diễn viên nào đó đang gầy dựng thanh danh "Người chồng tốt" bất ngờ trật đường ray' rơi sang bản tin bên lề.

Kỳ tích y học không đủ sức hấp dẫn, cũng không đáng để mọi người tốn thời gian, nguồn lực để suy nghĩ sâu xa, điều làm bọn họ hứng thú là phương thức tái xuất của cô.

Thành phố H, kinh đô điện ảnh, kiến trúc cổ kính, đường phố tấp nập, người bán hàng rong rêu rao in ỏi, âm nhạc vang dội từ quán rượu, người kể chuyện đều đặn theo nhịp gõ, những nhóm người mặc áo choàng dài, tất cả đều phảng phất chen mình trong khoảng không gian khác.

Nhưng nhóm người áo cọc quần ngắn đứng xung quanh nhìn chăm chú, nhắc nhở nhân viên đoàn phim đang mướt mồ hôi, dễ dàng kéo thị giác mọi người về hiện thực.

Hôm nay bộ phim điện ảnh [ hiệp đường ] nổ phát súng đầu tiên, nhân viên đã sắp khung hình từ sớm, đạo cụ luôn trong tư thế sẵn sàng, trang phục, ánh sáng và các phương diện khác đều chuẩn bị đầy đủ, từ 10h sáng đến 4h chiều, giữa khoảng đó rút ra chút thời gian làm đầy bụng, những thời điểm còn lại đều tập trung vào đây.

Thiếu nữ thanh xuân một thân thuần trắng cầm kiếm, bất mãn than thở,"Tỷ tỷ, sao tỷ không nói muội biết, tỷ đã quen biết Lý công tử từ trước, còn cùng bái kiến Chương lão môn?"

Nữ tử lục y đối diện nhẹ giọng nói,"Dĩnh nhi, đã là quá khứ rồi, nhắc lại có ý nghĩa gì?"

Thiếu nữ bạch y sửng sốt, quên nên trả lời thế nào, đơ như tượng sáp, gương mặt dần dần đỏ lên.

"Cắt." người đàn ông trung niên ngồi ở trước máy theo dõi cởi mũ lưỡi trai xuống, ngón tay có chút ú nần dùng sức cào cào mái tóc, giọng nói dữ dằn,"Tạm nghỉ ba phút!"

Bạch y thiếu nữ, nữ chính [ hiệp đường ] Bạch Dĩnh do Trần Gia thủ vai phẫn nộ hỏi,"Chu Tử Tri, chị cố ý đúng không?" Cố ý lúc quay phim dùng loại ánh mắt châm chọc nhìn cô, hại cô quên lời thoại.

Chu Tử Tri đã đi xa, góc áo màu xanh lục theo bước chân cô đong đưa đôi chút, mang ý vị thanh nhã khác xa với quần áo những người đang bận rộn chung quanh.

Đến bộ phận quay phim, phó đạo diễn lão Lưu hạ giọng nói,"Đạo diễn Vương, Trần Gia cứ quên thoại thế này, chỉ sợ bao nhiêu cuốn phim cũng dùng không đủ."

"Người nào ra tiền người đó là trời, biết làm sao được." Vương Phú khịt mũi một cái,"Dù đưa đứa trẻ chậm phát triển đến, chúng ta cũng đành chịu."

Lão Lưu khóe miệng run rẩy, rõ ràng NG (cảnh quay hỏng) suốt một buổi chiều đã khiến vị này bất mãn đầy bụng.

"Nếu đổi nhân vật một chút thì sao, để Chu Tử Tri diễn Bạch Dĩnh......" Lão Lưu vừa nói vừa dùng ánh mắt xuyên qua đám nhân viên thẳng tới thân ảnh gầy gò.

Ai cũng không ngờ cô gái kia lại rất biết phát huy, thu hồi ánh sáng và vẻ kiêu ngạo hợp lý thế.

Lúc nãy Chu Tử Tri cao ngạo kiêu căng, tà mị, hung hăng biết mấy, mà từ lúc cúi người cảm ơn khi kết thúc màn diễn, cô ấy đã khôi phục hình ảnh giản dị thanh lịch, cộng thêm mấy phần quyến rũ hấp dẫn.

Lão Lưu tin đây không phải chỉ là cảm nhận của một mình hắn.

Vương Phú cũng nhìn lại, lên tiếng phản đối, giọng điệu khẳng định "Cô ấy hợp vai tỷ tỷ Bạch Dĩnh - Bạch Hồi hơn."

Ẩn nhẫn, bình tĩnh, lý trí, từng trải, biết bản thân muốn cái gì, cũng sẽ tích cực hướng tới phương hướng đó, đây là cảm giác đầu tiên của Vương Phú sau mấy năm xa cách gặp lại Chu Tử Tri.

Trong một bộ phim, khán giả thường thường sẽ đem lực chú ý đặt ở mối tình kinh thiên động địa giữa nam chính và nữ chính, những nhân vật khác có thể chia thành hai loại, một là nhân vật phụ ác độc không có kết cục tốt, một loại khác là bằng hữu tốt của nam nữ chính.

Nhân vật Bạch Hồi này có chút vi diệu, ấn tượng đầu tiên khán giả sẽ xếp nàng vào loại thứ nhất, thậm chí phán đoán nàng sẽ ra tay hại gia đình nữ chính thế nào, câu dẫn nam chính ra làm sao, trên thực tế nàng thuộc loại thứ hai, từ đầu tới cuối đều như vậy.

Nàng là tình yêu ban sơ của nam chính Lý Hách, tình cảm giữa hai người rất tốt, sau này vì hiểu lầm tách ra, vài năm sau gặp lại, bên cạnh Lý Hách đã nhiều thêm một người là Bạch Dĩnh.

Bạch Hồi không chen chân vào tình cảm của Lý Hách và muội muội nàng, mà lựa chọn một người khác.

Vương Phú là một trong ít người biết mối quan hệ tam giác giữa Chu Tử Tri, Hà Duyệt Minh và An Ý Như, đương nhiên trước mắt bí mật này hắn không định chia sẻ với ai khác, cho nên hắn rất rõ nhân vật này giống như tạo ra để dành cho Chu Tử Tri vậy.

Kết thúc ngoài đời thực cũng tương tự như trong phim, Vương Phú tuyệt đối không hoài nghi mị lực Chu Tử Tri, hắn sờ sờ mũi, đến lúc đó phản ứng của Hà Duyệt Minh chắc sẽ không giống Lý Hách chứ nhỉ?

Chu Tử Tri không để ý tầm mắt hai vị đạo diễn đang đánh giá mình, cô ngồi ăn hết phần bánh mì còn lại, uống mấy ngụm nước, vẻ mỏi mệt trên mặt mới hơi dịu đi.

Cô đã tỉnh lại hai năm rồi, trước đó ở bệnh viện phối hợp làm vật lý trị liệu, mỗi lần Hà Duyệt Minh đến đều dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, cho đến khi cô nói tới tên An Ý Như, vẻ mặt hắn biến đổi y như bị chứng khó tiêu.

Nữ chính có liên quan An Ý Như xuất hiện, lấy tư thái áy náy đến khoe khoang thành tích của cô ả.

Ngày đó động tĩnh trong phòng khiến bác sĩ, y tá cả bệnh viện hoảng sợ hết hồn, bởi vì Hà Duyệt Minh mặt đầy máu,còn An Ý Như sợ hãi la thất thanh.

Từ đó, Chu Tử Tri giống như trước, thật yên lặng, xuất viện về nhà sống cùng cha mẹ, cô không định lại đặt chân vào showbiz nữa, cũng không muốn xuất hiện với gương mặt xấu xí này, lại bất ngờ nhận được lời mời của đoàn phim [ hiệp đường ].

Cô dùng một đêm xem toàn bộ kịch bản, thông qua rất nhiều sự việc trùng hợp trên người Bạch Hồi nhìn thấy bóng dáng của bản thân, cũng là nguyên nhân Chu Tử Tri đưa ra quyết định kế tiếp.

Vì đã rời khỏi rất lâu, người đại diện và trợ lý năm xưa đều đã theo An Ý Như, nên công ty sắp xếp một trợ lý mới cho Chu Tử Tri, một sinh viên đại học, tên Giản Dư, tinh thần phấn chấn sôi nổi, cùng với đức tính khuyết thiếu của giới giải trí đơn thuần sạch sẽ, lần đầu tiên gặp mặt đã nói,"Em xem phim của chị mà lớn lên đó."

Chu Tử Tri nghe, không để ý cười sờ sờ tóc.

"Chị Tử Tri, chị không có già chút nào hết." Cô gái nhỏ đỏ mặt, không quên nhấn mạnh,"Thật đó!"

Chu Tử Tri bị dáng vẻ nghiêm trọng của cô chọc cười, cũng bỏ qua ý niệm từ chối.

"Chị Tử Tri, tổ hóa trang không đủ người, em qua đó hối họ rồi, lát nữa sẽ có người đến liền." Giản Dư lau mồ hôi trán, vũ vũ cổ áo.

Chu Tử Tri trầm mặc nheo mắt nhìn cô, ánh mắt Giản Dư né tránh dưới cái nhìn sắc bén ấy, chưa bao lâu đã khai sạch sành sanh.

"Mấy người đó bắt nạt người ta, miệng cũng không sạch sẽ, em, nhất thời em không nhịn nỗi......"

Vật đổi sao dời, đã là đạo lý từ xưa đến nay rồi, Chu Tử Tri nghe Giản Dư thay cô bất bình, cô có chút buồn cười, cựu trợ lý chưa bao giờ thể hiện nhiều cảm xúc ra mặt như vậy, luôn giữ dáng vẻ thận trọng trước mặt cô.

Giản Dư nói thầm xong mới khẩn trương, cô nuốt nước miếng một cái, đảo óc tìm từ,"Chị Tử Tri, chị đừng giận."

"Chị không tức giận đâu." Chu Tử Tri thờ ơ nói.

Nhìn chằm chằm một hồi, xác định thật sự không để trong lòng, Giản Dư nhẹ nhàng thở ra, cô nhếch miệng, cười tự tin,"Em có tạo một trang web để viết tiểu thuyết, đã đăng được vài chương rồi, tương lai em nhất định phải trở thành biên kịch ưu tú nhất, đến lúc đó sẽ chỉ cho mình Chị Tử Tri đóng nữ chính thôi." Chu Tử Tri vươn ngón trỏ điểm trán cô một cái, cười nói,"Được lắm."

Đối với cô mà nói, bất quá chỉ xem là một câu nói vui, cô có thể hùa theo hy vọng của cô bé này, tuổi trẻ nhiệt huyết cuồng vọng, ai cũng đều vì lý tưởng mà phấn đầu quên mình.

Giản Dư ngồi trên ghế nhỏ, lấy điện thoại lướt web,"Chị Tử Tri, chị biết Hà Duyệt Minh không? Anh ấy hiện tại là nam thần của em đó, em rất muốn xin chữ ký của anh ấy, không biết khi nào mới có cơ hội nữa."

Cô không nhìn vẻ mặt Chu Tử Tri, còn tiếp tục nói,"Em vốn thích Phong Bách Dục, nhưng mà trong lúc chị Tử Tri gặp chuyện anh ấy lại kết hôn với người khác, đàn ông tồi!"

Chu Tử Tri rũ mi mắt, trong giới hiếm người biết cô hẹn hò với Hà Duyệt Minh, khi đó đối tượng scandal cố định là Phong Bách Dục, hai người ngầm hiểu, không phản đối sự trêu chọc của bạn bè xung quanh, truyền thông vì đó mà tạo dựng chút dư luận.

Bọn họ trở thành đồng minh vì cùng mục đích, đều muốn bảo hộ người mình yêu.

Hiện tại Phong Bách Dục đã dắt tay bạn gái bước vào lễ đường hôn nhân, chuẩn bị lên chức cha, mà cô lại thất bại thảm hại.

Tiếng nói Vương Phú cắt ngang dòng suy nghĩ Chu Tử Tri, cô đứng lên, trang điểm lại, sửa sang quần áo thẳng nếp đi sang bên kia.

Nữ diễn viên Trần Gia là em bà con của nhà đầu tư họ Úc, hậu phương rất lớn, có thể dễ dàng nghiền ép toàn bộ đoàn phim, Chu Tử Tri cùng cô ấy diễn suốt buổi chiều, không nhớ nỗi đã là lần NG thứ mấy, tính kiên nhẫn tích lũy mấy mươi năm rốt cuộc tan biến không còn mảnh giáp.

"Cô Trần à, cô cũng biết tình huống hiện tại của tôi, trừ [Hiệp đường] không có lịch trình gì khác, thứ nhiều nhất chính là thời gian." Chu Tử Tri dường như mới nhớ đến cái gì,"Đúng rồi, tôi nghĩ phía đầu tư cũng quan tâm đến tiến độ quay phim, chi tiêu của toàn bộ đoàn phim của một ngày không nhỏ đâu."

Sắc mặt Trần Gia khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tử Tri, cô thanh thanh cổ họng,"Đạo diễn, tôi tìm thấy cảm giác rồi."

Bà cô à, cô chắc chưa? Đạo diễn vuốt vuốt mặt,"Chuẩn bị."

Trần Gia trong lòng mặc niệm lời kịch mấy lần, thái độ chuyên tâm so với trước đó như hai người khác biệt, người quen cô đều biết, vì anh họ, cô có thể rất cố gắng.

Hơn mười phút sau, Vương Phú kêu,"Qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Tất cả mọi người đều lau mồ hôi hột, cuối cùng cũng qua.

Đã sớm hóa trang xong, rãnh rỗi hết nửa ngày, nam chính ngồi đến đau trứng buông điện thoại, lên sân.

Đại khái là lần đầu thể nghiệm được cảm xúc của nhân vật, Trần Gia kiềm chế không nổi sang một bên đòi trợ lý điện thoại muốn gọi điện, trên mặt hớn hở và đắc ý.

"Hừ, đóng phim rất dễ, mình còn tưởng khó lắm chứ................"

Trợ lý phía sau vụng trộm mắt trợn trắng, nhân viên đi ngang qua cũng lảo đảo suýt té.

Rạng sáng hơn 1h, Chu Tử Tri trở lại nhà khách, mở máy thấy vài cuộc gọi nhỡ, đều là Hà Duyệt Minh, cô không phản ứng gì, trực tiếp đi tắm.

Một lát sau, Chu Tử Tri ném khăn lên giá đỡ, đứng trước gương sấy tóc, đầu ngón tay thờ ơ gẫy những sợi tóc.

Giới giải trí thứ không thiếu chính là thân hình thanh xuân diễm lệ, muôn hoa đua nở khoe sắc thắm, Chu Tử Tri nhìn cô gái trong gương, sáu năm, đã không còn trẻ, sự cố kia còn để lại ba vết sẹo bên trái trán cô phảng phất cười nhạo mối tình lúc trước.

Chu Tử Tri nhắm chặt mắt, sự việc ngày đó rõ ràng trước mắt, mặt trời rực rỡ, tiếng phanh xe chói tai, cô không chút do dự đẩy Hà Duyệt Minh bên cạnh ra, nhìn trời đất xoay tròn, một mình sợ hãi đối mặt với mảng hắc ám phía trước.

Nay cô liều mạng tỉnh lại, mà người đàn ông kia đã ngập trong thế giới phồn hoa, chỉ có cô đơn độc trải qua cuộc sống bình lặng.

Đời người luôn tránh không được phạm sai một lần, vì ai hoặc vì việc gì đó, Chu Tử Tri nâng tay khều khều tóc mái che khuất vết sẹo kia, khóe môi kéo sang hai bên, mỉm cười.

Không sao cả, đường còn dài, ai có thể đứng ở chỗ cao nhất còn chưa biết đâu.