Chưa cần phải phân tích tỉ mỉ, một câu kết luận logic đã hiện ra trong đầu Lâm Nhất Niên: Không nên là Biên Việt, không thể là Biên Việt.
Nếu là Biên Việt thì tiêu đời.
Thứ nhất, Biên Việt là trai thẳng.
Thứ hai, cậu thích Biên Việt rồi, thì phải làm như nào nữa? Bẻ cong Biên Việt? Bộ điên hả?
Cứ cho như cậu to gan lớn mật dám bẻ cong người ta đi, liệu cậu có nắm chắc phần thắng không?
Nếu tỷ lệ không phải một trăm phần trăm, nhỡ đâu thất bại, sau này còn làm bạn bè được chứ?
Nếu để ý một người khác thì ổn rồi, cứ thế mà theo đuổi, sợ gì chứ. Trước giờ cậu vẫn luôn là người mạnh bạo, hiếu thắng, không sợ thất bại. Nếu chuyện không thành, không thể làm bạn bè nữa, vậy thì cứ làm người lạ đã từng quen thôi.
Nhưng người đó lại là Biên Việt.
Hai người họ lớn lên cùng nhau, học cùng trường, dính với nhau như sam từ nhỏ, hai bên gia đình cũng hòa thuận.
Nhiều năm trước, khi chuyển nhà, hai bên gia đình thậm chí còn dọn đến ở cùng tầng, đối diện nhau.
Nếu không có cái kết đẹp, liệu còn có thể làm bạn thân nhất với Biên Việt chứ?
Liệu...
Lâm Nhất Nhiên òa khóc trong lòng: Liệu cái gì mà liệu, đáng ra đối tượng của cậu không nên là Biên Việt chứ! Mà ngay từ ban đầu, đáng ra cậu không nên là gay chứ!
Nếu không gay, đã không có chuyện gì xảy ra.
Sao cậu lại cong? Sao lại cong?
Về tới ký túc, Lâm Nhất Niên nằm bò ra trên chiếc bàn cạnh giường, dán nửa mặt xuống đó, vẻ mặt vô cảm giống như chẳng còn gì luyến tiếc, ánh mắt lơ đãng như một con cá chết.
Ba người trong ký túc xá đều đang quan sát cậu.
Làm sao vậy nè? Quá là bất thường.
Lộ Bắc Bắc ngồi trên giường, hướng ánh mắt dò hỏi đến Khâu Khôn Bằng. Khâu Khôn Bằng đáp lại bằng cách nhún vai.
Lộ Bắc Bắc lại liếc tới Thịnh Ninh Vũ. Thịnh Ninh Vũ lắc đầu tỏ vẻ không biết, sau đó đưa tay tiếp lấy điện thoại của Lộ Bắc Bắc, sạc pin giúp người ta.
Khâu Khôn Bằng len lén chụp một tấm cá chết Lâm Nhất Niên rồi gửi cho Biên Việt.
Khâu Khôn Bằng: Sao bảo ra hẻm ăn khuya?
Khâu Khôn Bằng: Ăn phải độc hả?
Khâu Khôn Bằng: Cậu ấy có vẻ hơi bất thường đó.
Biên Việt:...
Biên Việt: Đúng vậy.
Biên Việt: Gần đây tôi hơi bận, không ở trường được, trông chừng cậu ấy giúp tôi với.
Biên Việt: [Phát lì xì]
Khâu Khôn Bằng: Được thôi, dễ mà.
Khâu Khôn Bằng: Chuyện nên làm.
Lâm Nhất Niên làm cá ươn suốt 20 phút, lạ lẫm đến mức chẳng ai dám mở miệng hỏi han, đành để cậu lẳng lặng nằm úp mặt xuống bàn một mình.
Một lúc sau, cậu đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh.
Vừa bước vào, đã liếc phải chiếc chậu sừng sững nằm trên giá đỡ ở góc phòng tắm.
Trong chiếc chậu đó của cậu, có một bộ quần áo vừa thay hôm qua, và một chiếc quần lót màu đen chễm chệ nằm bên trên, rõ ràng là bộ đồ mượn từ Biên Việt.
Lúc đó mặc đồ của người ta cũng chả nghĩ ngợi gì. Giờ chỉ cần nhìn thấy thôi cũng...
"Dm!"
Tiếng chửi của Lâm Nhất Niên vang ra từ phòng tắm.
Khâu Khôn Bằng tặc lưỡi, nhớ tới mấy tấm ảnh hôm nọ mới gửi cho Lâm Nhất Niên, cậu ta nói thầm: "Lạ quá, có khi nào bô Niên phải lòng con gái nhà người ta không? Hay là hẹn hò rồi?"
Lộ Bắc Bắc nghĩ đến một người: "Trong câu lạc bộ trượt patin hả?"
Lần đó, Lâm Nhất Niên khen một cô gái xinh. Thấy chuyện lạ này đang xảy ra, cậu ta mới nhớ tới.
Khâu Khôn Bằng cũng nhớ rõ, hỏi lại: "Người đó hả?" Công nhận là xinh thật, hoàn toàn có khả năng nha.
Cậu ta nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Biên Việt.
Khâu Khôn Bằng: Sau khi anh em ký túc kết thúc thảo luận, tụi này nhất trí cho rằng, chắc là bô Niên đang trồng cây si một cô nàng.
Biên Việt: Ai?
Khâu Khôn Bằng: "Chắc là", "chắc là" thôi. Tụi này mới chỉ đoán, không hề khẳng định.
Khâu Khôn Bằng: Trong cậu lạc bộ trượt patin, có một cô nàng tóc dài, học Quan hệ Quốc tế.
Khâu Khôn Bằng: Cậu ấy nói với Bắc Bắc rằng nàng ta xinh.
Khâu Khôn Bằng: Bắc Bắc nhớ rõ lắm.
Khâu Khôn Bằng: Khéo là thật đó, không đùa.
Trong phòng ngủ lặng như tờ, đột nhiên xuất hiện tiếng nói bĩnh tĩnh của Thịnh Ninh Vũ: "Thực ra, cũng không cần phải là nữ sinh mà."
Khâu Khôn Bằng vươn cổ lên nhìn, Lộ Bắc Bắc hướng mắt về phía giường đối diện.
Thịnh Ninh Vũ định trèo lên giường tầng trên, khi đi ngang qua còn tiện tay chỉnh lại mép chăn cho Lộ Bắc Bắc, nói: "Cậu ta có Biên Việt rồi."
Còn tưởng anh ta biết gì hơn người cơ, chứ việc Lâm Nhất Niên thân với Biên Việt từ bé không phải chuyện hiển nhiên mà cả năm người trong phòng ký túc này đều biết sao?
Khâu Khôn Bằng thu hồi ánh mắt.
Lộ Bắc Bắc duỗi chân, đè lại góc chăn mà Thịnh Ninh Vũ vừa chỉnh, lo lắng mà khẽ hỏi: "Không phải cậu ấy gặp chuyện gì tồi tệ đó chứ?"
Thịnh Ninh Vũ nằm trên giường, cũng hạ giọng theo người ta, dịu dàng đáp: "Yên tâm đi."
Và vẫn là câu nói kia, "Có Biên Việt mà."
Lộ Bắc Bắc thấy cũng đúng, gật đầu yên lòng.
Thịnh Ninh Vũ nói: "Ngủ đi."
Thế là Lộ Bắc Bắc nằm xuống.
Khâu Khôn Bằng tựa nửa người lên đầu giường, lướt di động. Ba năm đại học này, cậu ta đã quen với việc mỗi khi Lâm Nhất Niên gặp chuyện, Biên Việt sẽ hỏi thăm và cũng quen với việc một Thịnh Ninh Vũ luôn đối xử lạnh nhạt với người khác, lại chỉ săn sóc mỗi mình Lộ Bắc Bắc.
Trai thẳng như cột điện - Khâu Khôn Bằng: Ông đây không cần bạn thân là nam, thế để làm gì? Ông đây muốn yêu đương với mấy em gái cơ!
Trong phòng tắm, Lâm Nhất Niên bị một chiếc quần lót làm choáng váng, quên luôn việc đã tắm trước khi gặp Mạnh Nhiên, thế là lại kì cọ lần nữa.
Một tiếng trôi qua.
Khâu Khôn Bằng càm ràm: "Dm đừng cựa nữa, bô Niên ơi, ngủ đi."
Lâm Nhất Niên có buồn ngủ tí nào đâu, cậu nằm trên giường, mắt mở thao láo.
Lăn qua lăn lại hai lần thì Mạnh Nhiên gửi tới một tin nhắn.
Mạnh Nhiên: Ngủ được không?
Mạnh Nhiên: Hẳn là không rồi.
Lâm Nhất Niên: Ừm.
Mạnh Nhiên: Bảo mà.
Lâm Nhất Niên trở mình, ánh sáng trên màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt của cậu, lộ ra chút gì đó rối rắm và bất lực.
Lâm Nhất Niên: Sao hồi xưa cậu phát hiện ra mình là gay vậy?
Mạnh Nhiên: Tôi hả?
Mạnh Nhiên: Sinh ra đã thế rồi.
Mạnh Nhiên: Lúc dậy thì, tôi chỉ chơi với các bạn nữ thôi, và khi nói chuyện với các bạn nam thì sẽ thấy căng thẳng chút chút, thế là tôi nhận ra tôi không giống những bạn nam khác.
Dựa theo câu chuyện của Mạnh Nhiên, Lâm Nhất Niên so sánh với chính mình. Cậu cảm thấy những người khác nhau chắc sẽ "hóa cong" khác nhau.
Ít nhất cậu không phải người trời sinh đã cong. Cong bẩm sinh ai lại trải qua 20 năm làm trai thẳng chứ?
Mạnh Nhiên: Vừa rồi vội quá nên quên hỏi. Cậu bảo cậu có phản ứng với nam sinh.
Mạnh Nhiên: Nam sinh nào đấy?
Lâm Nhất Niên nghẹn họng.
May thay, Mạnh Nhiên nhanh chóng nói tiếp: Không muốn nói hả?
Mạnh Nhiên: Bé thú cưng gật đầu.jpg
Mạnh Nhiên: Tôi hiểu mà.
Mạnh Nhiên: Lúc phát hiện bản thân là gay, chàng trai làm đáy lòng tôi dậy sóng á, tôi cũng chưa bao giờ nói với người khác cậu ấy là ai.
Lâm Nhất Niên đọc tin nhắn này, cứ cảm thấy có gì đó giống mà cũng không giống.
Nếu để ý kỹ, Mạnh Nhiên chỉ tập trung nói về "đáy lòng dậy sóng", còn cậu nói rằng cậu có "phản ứng", là phản ứng sinh lý cơ.
Hóa ra cũng có những chàng gay ngây thơ đến vậy. So ra thì cậu cứ như một tên già háo sắc.
Lâm Nhất Niên giỏi nhất là moi móc vấn đề.
Mạnh Nhiên: Vậy giờ cậu tính sao?
Mạnh Nhiên: Đầu tiên cứ chấp nhận mình không phải trai thẳng đi đã.
Việc này không khó, Lâm Nhất Niên làm được, cậu không có vướng mắc gì với vấn đề này.
Xu hướng tính dục thôi mà, có phải cái gì đâu mà khó chấp nhận, gay thì gay, thích con trai thôi mà.
Lâm Nhất Niên: Không còn cách nào khác, tôi chấp nhận bản thân rồi.
Mạnh Nhiên: Cho cậu một like.jpg
Mạnh Nhiên: Ngầu lòi thật đấy.
Mạnh Nhiên: Không hổ là người mà tôi đã từng để mắt tới.
Lâm Nhất Niên: Đừng lấy tôi làm nền cho mắt nhìn người của ngài, ok?
Mạnh Nhiên: Ok.
Mạnh Nhiên: Nam sinh ấy có đẹp trai không?
Lâm Nhất Niên lại sặc nước bọt.
Mịa kiếp, không hổ là dũng sĩ dám chạy sang trường khác theo đuổi cậu. Đã hỏi là phải hỏi trọng điểm cơ.
Mạnh Nhiên: Tôi có hỏi tên của người ta đâu. Đẹp trai hay không cũng không nói nữa hả?
Mạnh Nhiên: [Ảnh chụp màn hình]
Mạnh Nhiên: Cậu xem nè, tôi thấy anh nào bảnh củ tỏi cũng chia sẻ cho cậu đấy thôi.
Lâm Nhất Niên khẽ nghiến răng: Bảnh.
Mạnh Nhiên: Học cùng trường cậu hả?
Mạnh Nhiên: Chẳng lẽ lại học trường tôi?
Mạnh nhiên: Cùng khóa?
Mạnh Nhiên: Cùng khoa luôn hả?
Lâm Nhất Niên:...
Lâm Nhất Niên chuyển thế bị động thành chủ động: Nhắc mới nhớ, năm đó cậu thích ai vậy?
Lâm Nhất Niên: Đẹp trai không?
Lâm Nhất Niên: Thi đậu cùng trường đại học với cậu không?
Lâm Nhất Niên: Cùng khóa hả?
Lâm Nhất Niên: Cùng khoa luôn?
Mạnh Nhiên:...
Mạnh Nhiên: Tình hữu nghị vụn vỡ.jpg
Mạnh Nhiên: Tình hữu nghị vạn tuế.jpg
Mạnh Nhiên: Hòa bình thế giới.jpg
Mạnh Nhiên: 1 2 3 dô.jpg
Mạnh Nhiên: Thôi được rồi, không hỏi chuyện này nữa.
Mạnh Nhiên: Thế nói tôi nghe xem cậu định làm gì với anh chàng kia?
Mạnh Nhiên: Từ từ, người ta có phải gay không đã?
Mạnh Nhiên: Xung quanh cậu toàn là trai thẳng mà?
Mạnh Nhiên: Sợ hãi che mặt.jpg
Mạnh Nhiên: Sao lại thảm thương thế này?
Mạnh Nhiên: Cậu đang trở thành một tôi từng theo đuổi cậu à?
Câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim Lâm Nhất Niên, suýt chút cậu đã bóp nát điện thoại rồi.
Rốt cuộc vì sao lại có thể làm bạn bè với Mạnh Nhiên vậy? Hẳn là do cậu ta có tầm nhìn rộng.
Giờ thì hay rồi, không phải tầm nhìn của cậu ta không đủ rộng, mà là không có luôn.
Đã biết rồi còn hỏi? Đã rõ rồi còn tra? Bạn ơi sao bạn không dùng dao đâm tôi luôn đi?
Mạnh Nhiên nói: Cậu thấy tôi theo đuổi cậu rồi đó, khó thành lắm.
Mạnh Nhiên nói tiếp: Suy cho cùng thì không phải trai thẳng nào cũng như cậu, tôi không tán đổ cậu nhưng cuối cùng vẫn được cậu xem là bạn bè. Phải người khác, có khi không nhìn mặt nhau đến cuối đời ấy chứ.
Rồi Mạnh Nhiên đâm cậu một nhát chí mạng: Nhưng thôi không sao, chỉ cần không phải Biên Việt là được. Biên Việt ấy mà, nhìn cái cách mà hắn thù tôi là đủ hiểu, chắc chắn là trai thẳng, cái kiểu vô cùng căm ghét gay ấy. Nếu có chàng gay nào thích hắn, hắn sẽ dí người ta xuống địa ngục ngay.
Lâm Nhất Niên:...