Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình

Chương 29




Một thời gian sau, tuy rằng chân của Khâu Khôn Bằng chưa hồi phục hoàn toàn nhưng chí ít cậu ta đã tập thích nghi với cách đi lại bằng gót chân.

Cậu ta quyết liệt đòi quay về ký túc xá.

Với lý do: Em gái mưa không dám tới thăm, trai đơn gái chiếc trong một căn phòng thì ngượng ngùng lắm. Tóm lại là ảnh hưởng việc hẹn hò của cậu ta.

Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ giúp cậu ta chuyển đồ về ký túc xá, rồi hai người họ cũng trở lại.

Vừa về tới nơi, nhìn thấy chiếc giường tầng xa cách đã lâu, Khâu Khôn Bằng xao xuyến không thôi, cậu ta đến nhìn ngắm nó một hồi.

Quái lạ, không phải Biên Việt ở lại đây à? Sao cứ như chẳng ai động đến chiếc giường này thế?

Hóa ra Biên Việt không tới đây sao.

Sau đó cậu ta trèo lên giường. Hửm? Tại sao chiếc giường này lại kêu kẽo kẹt?

Khâu Khôn Bằng chẳng hiểu nổi, ngồi trên giường uốn éo qua lại, rồi còn cố ý làm mẫu cho hai người kia xem tiếng kẽo kẹt của nó.

Lộ Bắc Bắc nghe thấy thì đỏ bừng mặt, bảo Khâu Khôn Bằng đừng rung giường nữa.

Khâu Khôn Bằng có biết chuyện gì đâu, cậu ta phàn nàn: "Đến cái giường cũng rởm nữa, lát nữa xuống tầng, tôi phải báo cho dì quản lý ký túc để tìm người sửa mới được."

"Không hiểu nó kêu cọt kẹt kiểu gì mà "ấy ấy" dã man."

Mặt Lộ Bắc Bắc càng ngày càng đỏ.

Tối hôm đó, Lâm Nhất Niên không quay về ký túc xá mà đến nhà Biên Việt.

Khâu Khôn Bằng chẳng hề nể nang, nhắn cho Lâm Nhất Niên một tin: "Ê người anh em, tôi quay lại ký túc xá rồi. Ít ra cậu cũng nên giúp tôi phơi quần áo chứ nhề?"

"Không phơi cũng được, nhưng động tay động chân giúp tôi chút chút đi mà."

Chả ai đáp lại.

Vì Lâm Nhất Niên bận mà, bận đẩy mạnh tiến độ với Biên Việt.

Bận đến mức mệt nhoài, tắm xong chẳng kịp lau tóc đã thả người xuống giường, ngủ thiếp đi.

Biên Việt sấy tóc, lau khô và đắp chăn cho cậu. Sau đó hắn đóng cửa, bước đến bàn ăn, mở máy tính ra xử lý công việc.

Lúc này, Khâu Khôn Bằng cũng gửi tới vài tin nhắn "spam", hỏi hắn Lâm Nhất Niên có đang ở nhà hắn không, rồi thì than trách rằng quá chán với người anh em Lâm Nhất Niên, chẳng thành tâm gì cả. Cậu ta ở ngoài thì Lâm Nhất Niên ở ký túc, tới lúc cậu ta trở lại ký túc thì Lâm Nhất Niên chẳng đoái hoài gì tới việc quay về.

Khâu Không Bằng: Chẳng cần kể đến những năm xương máu cùng nhau trải qua của tôi và cậu ấy, chỉ cần nghĩ tới mấy bộ phim "nhức nách" hôm nọ tôi gửi tới, đã đủ nể mặt nhau rồi!

Biên Việt thấy tin nhắn này mới nhớ ra Lâm Nhất Niên nói rằng cậu ấy phát hiện xu hướng tính dục của mình vì không nảy sinh cảm giác gì với đống phim Khâu Khôn Bằng gửi tới.

Biên Việt: Phim gì?

Biên Việt: Gửi tôi xem.

Khâu Khôn Bằng: Chớp mắt lia lịa.jpg

Khâu Khôn Bằng: Chờ chút, tôi gửi cho Niên con rồi, để giờ chuyển tiếp cho cậu liền.

Trong ký túc xá, Khâu Khôn Bằng nhảy lò cò tới trước bàn học, bật máy tính lên rồi mở email.

Cậu ta kiểm tra mục thư đã gửi nhưng lại chẳng tìm thấy tên Lâm Nhất Niên.

Mà mấy hôm nay, cậu ta cũng chẳng gửi thư nào cho Lâm Nhất Niên hết.

Lạ hen.

Tìm một hồi mới phát hiện ra một tệp đính kèm nằm trong hộp thư nháp, chính là tệp nén những bộ phim đó.

Dm.

Hóa ra chưa bấm gửi.

Khâu Khôn Bằng chụp màn hình gửi Biên Việt.

Khâu Khôn Bằng: Dở khóc dở cười.jpg

Khâu Khôn Bằng: Thì ra tôi chưa gửi cho cậu ấy.

Khâu Khôn Bằng: Thế này thì Niên con xem bằng mắt.

Biên Việt đọc được tin này, bàn tay di chuột của hắn ngừng lại.

Hôm sau, Lâm Nhất Niên thích thú dậy từ rất sớm, đến cả việc ăn cỏ cũng chẳng làm cậu bớt hào hứng.

Biên Việt biết tại sao cậu lại vui vẻ đến thế.

Diệp Thuật Thành là giảng viên từng dạy bọn họ vào năm nhất. Anh tham gia chương trình trao đổi quốc tế cách đây vài tháng, và sáng nay vừa mới bay về nước.

Lâm Nhất Niên rất thân với giáo sư trẻ tuổi này, cậu xem anh vừa là thầy vừa là bạn, kiểu như tri kỷ vậy.

Biên Việt chẳng bao giờ xem bất cứ người bạn nào khác của Lâm Nhất Niên là "mối nguy hiểm", duy chỉ có Diệp Thuật Thành là ngoại lệ.

Mấy ngày trước, nghe tin Diệp Thuật Thành sắp về nước, Biên Việt đã bắt đầu thấy hơi khó chịu rồi. Giờ chỉ vì Diệp Thuật Thành quay lại, mà Lâm Nhất Niên ăn xà lách xoăn cũng phấn khởi tới mức nhảy cẫng lên, mức độ khó chịu của hắn chẳng dừng lại ở từ "hơi" nữa.

Đã vậy, tối qua hắn còn phát hiện ra Lâm Nhất Niên nói dối.

Cậu ấy không phát hiện ra mình cong vì xem mấy bộ phim kia.

Trước đó, Biên Việt không để ý đến vấn đề này lắm, gần đây lại bận hôn hít ôm ấp rồi thúc đẩy tiến độ này nọ nên chẳng còn thời gian truy cứu.

Nghĩ kỹ lại thì, vô duyên vô cớ, không thể nào một tên trai thẳng lại hóa cong được, chắc chắn phải có lý do.

Lý do mà Lâm Nhất Niên cong...

Biên Việt vẫn giữ bình tĩnh, hắn nào dám nghi ngờ linh tinh, chỉ một mực hi vọng lý do này đừng liên quan đến Diệp Thuật Thành, tốt hơn hết là thế.

Không, tốt hơn hết là đừng liên quan đến bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài hắn.

Dù hắn biết vế trên là điều không thể nào xảy ra và hắn cũng từng thổ lộ với Lâm Nhất Niên rằng: "Tôi mặc kệ cậu có đang thích ai không, hay có ai đang thích cậu không..."

Thực ra thì không phải thế, hắn để bụng gần chết.

Vô cùng, vô cùng muốn biết người làm Lâm Nhất Niên cong là ai, cậu có thích người đó không, người đó có thích cậu không.

Từ tối hôm qua, những suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Rồi sáng nay, khi nhìn thấy sự phấn khích của người kia, mọi thứ càng trở nên rõ ràng và cụ thể hơn.

Ăn sáng xong, hắn hôn sâu với Lâm Nhất Niên một hồi nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò.

Tuy nhiên, hắn vẫn luôn phải giả vờ hào phóng mà hỏi Lâm Nhất Niên: "Tôi chở cậu tới sân bay đón người kia hay cậu tự lái xe tới đó?"

Lâm Nhất Niên cầm điện thoại lên, xem giờ: "Sắp hạ cánh rồi."

"Thôi chẳng cần đâu, cứ để anh ấy tự bắt xe đi. Đường đường là một giáo sư, chẳng lẽ còn không biết gọi taxi hả?" Cậu nói với giọng điệu tự nhiên, quen thuộc.

Biên Việt: "Hôm nay tôi hơi bận, không về trường."

Lâm Nhất Niên thất vọng "A~" một tiếng, nhún vai: "Được thôi."

Nhưng lại khôi phục dáng vẻ háo hức rất nhanh: "Thế tôi sẽ đi ăn với anh Diệp vậy, lâu rồi chẳng gặp, nhớ ghê ý."

Biên Việt thầm cười mỉa Diệp Thuật Thành trong lòng.

Trước khi rời đi, Lâm Nhất Niên đứng ở cửa, mè nheo đòi Biên Việt thơm thơm vài cái, mà Biên Việt đang có tâm sự nên chẳng muốn tí nào, làm Lâm Nhất Niên phải chủ động áp môi mình lên môi hắn. Thế là hắn đổi ý, hung hăng chà đạp đôi môi Lâm Nhất Niên hồi lâu, tới nỗi chúng ửng đỏ cả lên. Rồi hắn ấn người kia lên cửa, mút ra mấy dấu hôn trên cổ cậu. Tuy không rõ ràng nhưng liếc qua là biết.

Biên Việt thỏa mãn. Với ánh mắt tỉ mỉ của giáo sư Diệp, chắc chắn có thể nhìn ra.

-

Lâm Nhất Niên gõ cửa văn phòng Diệp Thuật Thành.

Người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước bàn cao 1m86, mặc sơ mi trắng, quần tây màu xanh navy, vai rộng, bắp tay săn chắc ẩn hiện dưới tay áo sơ mi được quấn đai, toát ra vẻ ngoài trang nhã.

Lâm Nhất Niên vừa nhìn thấy đã lập tức dang hai tay ra, vui mừng chào đón: "Anh Diệp!"

Thấy cậu, Diệp Thuật Thành đặt đồ đang cầm trên tay xuống, mỉm cười, dang hai tay, chuẩn bị đón nhận cái ôm của cậu.

Khi còn cách Diệp Thuật Thành chừng nửa mét, động tác dang tay ra ôm của Lâm Nhất Niên chợt dừng lại. Cậu ngừng cất bước, thả tay xuống.

"Quy tắc cơ bản", suýt chút là quên rồi.

Mặc dù vẫn chưa tỏ tình với Biên Việt và cũng chưa chính thức hẹn hò, đang còn ở giai đoạn bẻ cong, nhưng dẫu sao Lâm Nhất Niên đã bắt đầu có ý thức "tôi là hoa đã có chủ".

Cậu tự sửa thành động tác bắt tay: "Anh Diệp, anh vất vả rồi."

Diệp Thuật Thành dở khóc dở cười nhưng anh cũng quen với kiểu thay đổi xoành xoạch của Lâm Nhất Niên.

Bắt tay xong, định bụng ôm Lâm Nhất Niên một cái, lại liếc đến đôi môi của đối phương rồi quét đến những dấu vết không mấy trong sáng trên cổ cậu, anh khựng lại với vẻ mặt cứng đờ.

Diệp Thuật Thành thu hồi tầm mắt, vẻ mặt bình tĩnh, cười hỏi: "Húc này, mới hơn hai tháng không gặp thôi, em yêu ai rồi hả?"