Mặc dù Thiên Ý đã cho phép Mộc Trà nghỉ nhưng nàng nào dám, Mộc Trà vặn người giãn gân cốt rồi vào việc.
Nàng là người có quy tắc, thuận mua vừa bán, Thiên Ý đã bỏ tiền thì nàng phải bỏ sức phục vụ, sòng phẳng với nhau là luật bất thành văn của nàng.
Chắc tại tối qua ngủ ở trên ghế, không gian chật hẹp không xoay được người nên bây giờ cả người Mộc Trà vẫn còn đau.
Không nhớ tới thì không ngại, nghĩ lại chuyện tối qua Mộc Trà lại thấy đỏ mặt. Dù sao nàng vẫn là thiếu nữ đang ở độ tuổi mơ mộng, giấc mơ tối qua gợi lại khiến tim nàng xao xuyến.
Ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn, Mộc Trà mặc sức hưởng thụ, trái lại với vẻ e thẹn khi ở cùng Thiên Ý, Mộc Trà tự tin khoe cá tính.
Trong phòng họp khi các quản lý trình bày kế hoạch, Thiên Ý chán nản ngồi ở đó lắng nghe nhưng tâm trí thì đang bay bổng ở nơi khác.
Thiên Ý tò mò muốn biết Mộc Trà giờ này đang làm gì, nghĩ là làm cô bật laptop lên mở camera ở trong nhà lên xem.
Có thể thấy khi Thiên Ý không ở nhà, tâm trạng của Mộc Trà khá tốt, nàng vừa làm việc vừa hát, thi thoảng lại kết hợp với một điệu nhảy tự chế ra.
Nhìn những hành động ngốc nghếch của Mộc Trà, khóe môi Thiên Ý khẽ cong lên ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng, bất chợt tâm trạng cũng tốt lên.
Vị trưởng phòng đã trình bày xong kế hoạch từ bao giờ, định gọi Thiên Ý nhưng thấy cô đang chăm chú nhìn vào màn hình nên đành thôi, nuốt lại những lời chuẩn bị nói.
Cả phòng họp sững sờ với biểu cảm lúc này của Thiên Ý, trong nhận biết của mọi người thì Thiên Ý là một người rất giữ biết giữ hình tượng, lúc nào cũng trưng ra một bộ dạng kiêu ngạo, lạnh lùng xa cách.
Vậy mà giờ đây mọi người lại được thấy cảnh tượng hiếm có, Tổng Giám Đốc có tiếng là kiêu ngạo, lạnh lùng hóa ra lại biết cười như người bình thường. Mọi người đều sững sờ khi phát hiện ra sự thật này. Cả phòng họp im lặng như muốn nín thở, chỉ sợ sẽ phá hỏng tâm trạng của Thiên Ý.
"Sếp" Trần Lương vội vàng huých tay Thiên Ý. Lúc này cô mới giật mình ngẩng đầu lên "Hả, ừm xong rồi sao, anh về đánh dấu lại những chỗ trọng điểm rồi đưa lại cho tôi. Mọi người còn ý kiến gì không?, nếu có thì cũng giữ lại đến ngày mai đi0. Tan họp đi".
Thiên Ý chậm rãi thu xếp rồi lững thững đi về phòng làm việc. Cảm giác trống vắng dâng lên trong lòng, giờ phút này Thiên Ý chỉ muốn chạy thẳng về nhà với Mộc Trà. Nhưng công việc đã níu chân cô lại.
"Đây là tài liệu tôi đã điều tra được, đúng là bất ngờ mà. Cô từ từ xem đi"
Thiên Ý đón lấy tập tài liệu trên tay Trần Lương, ở ngoài bìa có dán ảnh của Mộc Trà.
Lâu lắm rồi Mộc Trà mới mở lại mạng xã hội kể từ khi bị đóng băng, đăng nhập vào tài khoản mà thông báo báo về liên tục, điện thoại cũng muốn đơ luôn rồi.
Mộc Trà dùng hai sim, một là sim công việc hai là sim cá nhân chỉ có gia đình và Thiên Ý biết. Kể từ khi bị đóng băng Mộc Trà khóa luôn tài khoản xã hội và sim luôn.
20/1 "Em ở đâu vậy, sao lại tắt máy khóa tài khoản? Khi nào nhận được tin nhắn thì gọi lại cho chị"
22/1 "em gặp chuyện gì sao, nói cho chị biết đi mà".
23/1 "chị nghe phong phanh được tin của em, sao em lại đắc tội với giám đốc"
"Quản lý nói em sẽ giải nghệ sao? Chị không tin
2/2 "có thông tin chính thức về việc em bị đóng băng rồi, nhận được thì liên lạc ngay với chị"
8/2 "chị bị điều đi làm trợ lý cho nghệ sĩ khác rồi, em liên lạc với chị đi mà!".
"Mọi hợp đồng quảng cáo, kịch bản phim của em đều được chuyển cho diễn viên mới rồi"
10/2 "em trở lại đi, nếu không chị đành phải nghỉ việc vậy"
Mộc Trà chăm chú đọc từng tin nhắn một, tin cuối cùng nhắn đến là vào ngày 10/2. Tất cả đều được gửi bởi một người là chị Phương, trợ lý của Mộc Trà.
Sau một hồi đắn đo thì Mộc Trà cũng quyết định gọi cho chị Phương, dù sao đây cũng là người duy nhất quan tâm đến Mộc Trà ở trong công ty này.
Điện thoại chưa đổ chuông được 2 giây thì được kết nối. "Mộc Trà, là em à, có chuyện gì sao mà em khóa hết các phương thức liên lạc vậy, em có biết chị lo cho em lắm không?,"
Mộc Trà "Em bận chuyện cá nhân thôi"
Việt Phương "Em nói dối chị à? Em bận chuyện gì mà bên công ty đòi chuyển hết mọi công việc, dự án của em cho người khác"
Mộc Trà "Chị à, chuyện dài lắm nói trên điện thoại không hết được đâu, chị em mình ra quán cà phê đi rồi em kể cho".
Việt Phương "ừ, gửi chị địa chỉ đi rồi chị qua liền".
Mộc Trà ra quán ngồi đợi sẵn rồi gửi luôn cho Việt Phương địa chỉ quán cà phê mà cô mới biết.
15 phút sau Việt Phương tới, không đợi Mộc Trà gọi, cô tự phi thẳng tới bàn của Mộc Trà. Việt Phương năm nay vừa tròn 30 nhưng nhìn bề ngoài rất dễ nhầm lẫn với các nữ sinh viên. Một phần là khuôn mặt trời phú trẻ lâu cộng thêm cô rất biết cách phối đồ nên nhìn qua nếu không nói không ai biết cô đã 30 mùa trăng.
Việt Phương không ngồi luôn mà đứng tại chỗ chăm chú nhìn khắp người Mộc Trà. Từ trên xuống dưới, từ đằng trước ra đằng sau.
Mộc Trà vội ấn Việt Phương ngồi xuống ghế, sợ soi nữa cô sẽ bắt cởi hết đồ ra nhìn từ trong ra ngoài mất.
"Chị soi kĩ thế, thế nào body của em vẫn đạt chuẩn chứ".
Chưa kịp gọi nước, sẵn cốc nước trên bàn Việt Phương uống một hớp to cho dịu dọng. "Em hẹn chị đến chỗ này xa thế, chị đi vội mà không kịp đeo khẩu trang luôn, bị gió tạt phấn mặt cuốn hết theo chiều gió rồi"
Nhìn đầu tóc bù xù mà Mộc Trà nhịn không dám cười.
"Chị uống từ từ thôi, không phải bình thường vẫn dặn em phải giữ hình tượng hay sao?"
Mộc Trà ngoài mặt trách móc nhưng vẫn quan tâm, nàng lấy tay vỗ vỗ lưng cho Việt Phương đỡ sặc.
"Em nói đi, thời gian qua có chuyện gì xảy ra với em"
"Kể ra thì dài lắm"
"Vậy em kể vắn tắt thôi"
Việt Phương nôn nóng muốn nghe chuyện của Mộc Trà lắm rồi.
Quán cà phê lúc này khá vắng khách Mộc Trà cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi kéo ghế lại gần Việt Phương, ghé sát tai cô thì thầm.
"Thật sao?" Việt Phương bất ngờ la lên, Mộc Trà vội đưa tay bịt mồm cô lại.
"Ý em là giám đốc gạ tình em".
Mộc Trà không nói gì chỉ gật đầu
"Hắn muốn dùng quy tắc ngầm với em, em từ chối hắn nên hắn đóng băng hoạt động của em."
Mộc Trà chỉ ngồi im lặng không nói gì.
"Giờ em tính sao, hay em làm diễn viên tự do đi, để chị nghỉ việc theo em"
"Vô ích thôi, hắn đã đóng băng được em thì chị nghĩ hắn lại cho em làm diễn viên tự do được sao?".
"Hay em tìm công ty khác đi xem, chị có bạn làm quản lý ở Sun Entertainment. Để chị nhờ người ta xem".
Mộc Trà cúi đầu, che đi nét buồn bã trên khuôn mặt "Em cảm ơn nhé, nhưng em cũng không có ý định quay trở lại nghề nữa"
"Sao em bảo diễn xuất là ước mơ của em?"
Việt Phương khá bất ngờ trước câu trả lời của Mộc Trà.
"Hiện tại em cảm thấy đam mê, nhiệt huyết của em nó mất rồi. Chị biết mà, nghệ sĩ mà mất đi nhiệt huyết với nghề thì đáng sợ lắm. Thật sự em mệt mỏi rồi, em muốn nghỉ ngơi một thời gian".
"Ừm, nếu em đã quyết như thế thì chị sẽ tôn trọng quyết định của em" Việt Phương đưa tay khoác lên vai Mộc Trà "đi chị em mình đi nhậu giải xui, em đã quyết định bỏ nghề thì chẳng phải kiêng cữ giữ dáng làm gì cả".
Hai người cười nói vui vẻ dắt nhau đến quán nhậu.
...
""Sếp, còn nửa tiếng nữa là buổi tiệc bắt đầu, cô chuẩn bị đi"
Thấy Trần Lương nhắc nhở Thiên Ý mới buông điện thoại xuống. Không biết Mộc Trà giờ này đang làm gì mà Thiên Ý gọi mãi không được, trong lòng cô cũng có chút sốt ruột.
Tiệc tối là tiệc khao thọ của chủ tịch tập đoàn VIG Nguyễn Hữu Cảnh. Hôm mà Thiên Ý chuẩn bị đi thương lượng hợp đồng thì bị tai nạn, ông là bạn cũ của ông nội Thiên Ý nên giữa hai nhà cũng có chút giao tình.
Mặc dù đã lui về hậu phương nhưng chức chủ tịch ông vẫn giữ. Báo chí phong phanh rằng bữa tiệc tối nay cũng là ngày ông nhường lại chiếc ghế chủ tịch cho con trai.
7h30 phút Thiên Ý có mặt tại biệt thự tư gia, đây là nơi tổ chức tiệc tối, Trần Lương cũng được theo vào.
Thiên Ý mặc bộ đầm màu nude trễ vai hồi sáng đã chọn, cô đi dạo một vòng tiện thể chào hỏi các khách mời một lượt. Khách mời đa số đều là ông to bà lớn trên thương trường, và tiệc tùng như thế này là một dịp tốt để kết giao các mối quan hệ.
Có người một số đã nhận ra Thiên Ý
"Là con bé đó sao, trưởng nữ nhà họ Hoàng"
"Lớn nhanh vậy sao, cũng được đó chứ. Mới ngày nào còn lon ton chạy theo ông nó đến dự tiệc mà"
"Chỉ là quá khứ thôi, ăn mặc đẹp thế kia đến đây chắc cũng chỉ kiếm Bố Đường thôi"
Ha ha ha ha
Nhìn thấy mấy lão già cười khả ố bàn luận về mình Thiên Ý mặc kệ, hơi đâu mà đi lý sự với kẻ ngu.
Mắt thấy chủ nhân của bữa tiệc ở ngay trước mặt, Thiên Ý rảo bước đi tới, người đến chúc tụng chen chúc nhau che khuất cả tầm nhìn của Thiên Ý.
Mãi đến khi thấy số lượng người vơi bớt Thiên Ý mới tiến lên, nhìn Thiên Ý đứng trước mặt, ông Cảnh sững sờ không giấu được sự vui vẻ.
"Thiên Ý, là Thiên Ý sao?"
Thiên Ý mỉm cười lễ phép gật đầu "Vâng là cháu đây ạ, cháu xin lỗi vì đã không đến chào ông sớm hơn"
"Không sao, không sao. Cháu đến là ông vui rồi, cháu về nước khi nào thế?"
"Dạ cháu về được hơn tháng rồi, mà công việc lu bù thành ra cứ bận bịu suốt"
"Không sao, không sao"
Ông lão hai mắt xúc động nhìn Thiên Ý đứng trước mặt, chắc là hay đi theo ông nội làm việc từ nhỏ nên Thiên Ý cũng đã học theo phong thái của ông nội, tự tin đĩnh đạc, bản lĩnh và quyết đoán.
"Hôm nay mừng thọ ông, cháu chúng ông luôn luôn mạnh khỏe và vui vẻ để hưởng phúc con cháu. Chúc ông trường thọ, cháu có chuẩn bị một món quà hy vọng ông sẽ thích ạ"
Thiên Ý ra hiệu Trần Lương đưa món quà tặng cho ông.
"Con bé này khách sáo rồi. Cứ gọi ta là ông nội được rồi, không cần phải quà cáp gì đâu"
Nói vậy chứ ông Cảnh vẫn vui vẻ nhận quà của Thiên Ý. "Ta mở luôn được không?"
"Ông mở ra đi ạ, mong là ông không chê"
Ông Cảnh không giấu nổi sự tò mò, trực tiếp mở quà ra trước mặt Thiên Ý và các quan khách.
꧁꧂