Cô Chủ Tối Nay Ăn Gì?

Chương 10: Ngả bài




Mộc Trà rất muốn học theo phong thái của mấy anh bad boy. Chống một tay lên ghế đầy bá đạo, tay kia thì nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve nơi gò má Thiên Ý, nhìn Thiên Ý bằng đôi mắt dịu dàng quyến rũ pha với chút lả lơi, môi cười ngọt ngào thì thầm bên tai. "Đương nhiên đam mê lớn nhất của em là chị rồi".

"Lau nước miếng đi em, ướt hết áo rồi kìa" cô chỉ hỏi lý do thôi mà không biết Mộc Trà đang nghĩ gì mà cứ thế cười ngây ngốc một mình, nếu không quen biết chắc sẽ nghĩ nàng có vấn đề về thần kinh.

Theo phản xạ, Mộc Trà giật mình đưa tay lên chùi mép, làm gì có nước miếng đâu.

Hình ảnh vừa rồi là sao? Cũng quá đáng sợ rồi. Lo sợ mình chưa tỉnh rượu, Mộc Trà vội vàng lắc đầu liên tục vỗ mặt nhằm xua tan đi hình ảnh vừa rồi trong đầu.

"Thật ra thì nếu mà kể đến đam mê thì nhiều lắm có kể cả ngày cũng không hết, nên em chỉ kể vắn tắt thôi. Đam mê của em là tiền ạ".

Thiên Ý mỉm cười chậm rãi trả lời

"Ờ. Vậy à, thật trùng hợp chúng ta cùng có chung đam mê".

Mộc Trà khó hiểu nhìn Thiên Ý, cũng đúng người giàu ai chẳng muốn giàu hơn.

Thiên Ý chậm đứng dậy đi đến bên tủ rượu, Mộc Trà ngoan ngoãn ngồi im dõi theo bóng lưng của Thiên Ý. Thường rất ít khi Thiên Ý uống rượu vào buổi sáng, chỉ khi có tâm trạng thì mới uống, mà trước giờ hầu nhue Thiên Ý đều có tâm trạng. Mộc Trà muốn nhắc nhở Thiên Ý là uống rượu vào buổi sáng là không tốt nhưng nàng không dám.

Ly rượu đỏ thẫm trong tay Thiên Ý lắc lư theo rừng chuyển động. "Em hợp với nghề diễn hơn là làm công việc này".

Hai mắt Mộc Trà long lanh kích động không giấu nổi sự ngạc nhiên. "Chị điều tra lý lịch của em sao?"

"Đúng vậy" Thiên Ý không vòng vo mà thừa nhận luôn.

"Chị biết từ bao giờ? Sao không trực tiếp hỏi em luôn, mất công điều tra làm gì?"

Thiên Ý chậm rãi đi đến bên Mộc Trà, ngồi xuống bên cạnh nàng, nâng cằm Mộc Trà lên. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

"Nếu hỏi em sẽ nói hết sao?"

Mộc Trà rơi vào trạng thái suy tư, đúng vậy ai lại đi khắp nơi khoe khoang trước đây mình từng làm diễn viên chứ. Nàng giấu giếm vô ích rồi nếu đã muốn biết người ta sẽ tìm mọi cách để biết được.

"Chị đã xem qua một bộ phim em đóng, mặc dù là vai nhỏ nhưng em diễn rất ấn tượng, sao em không tiếp tục kiên trì với nghề".

Người bận rộn như Thiên Ý mà cũng có thời gian xem phim sao, mà quan trọng là những phim Mộc Trà đóng đều phủ một lớp hóa trang dày cộm đến cha mẹ cũng không nhận ra, Mộc Trà thắc mắc sao Thiên Ý có thể nhận ra được.

"Chị nhận ra em ở trong phim sao?"

"Đương nhiên, trong phim em nổi bật vậy mà, thứ em thiếu chỉ là một vai diễn lớn mà thôi"

"Với lại chị đánh giá em quá cao rồi, em chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, mơ ước xa xôi làm gì, huống chi em đã nghỉ diễn rồi".

Ở trong giới thì mới biết môi trường này phức tạp cỡ nào, Mộc Trà tự nhận mình không thích ứng được, khi mà showbiz lúc này đã không còn đề cao chuyện thực lực nữa rồi.

Chỉ cần nhan sắc và tài nguyên là chưa đủ, nở hoa hay bế tắc là nhờ kịch bản chương trình và người edit mà ra.

"Thật ra nghỉ diễn không phải là ý kiến hay, em có thể suy nghĩ cách thức khác" Thiên Ý mềm giọng khuyên nhủ trong lời nói mang theo hàm ý dụ dỗ.

"Ý chị là sao?" Mộc Trà mơ hồ hỏi lại

"Em nghĩ sao về chị?"

Đầu Mộc Trà bất chợt nảy số, nàng âm thầm đánh giá Thiên Ý một lượt từ đầu đến chân, trong đầu tự dưng liên tưởng đến 3 chữ "quy tắc ngầm". Sẽ không phải Thiên Ý muốn dùng quy tắc ngầm với nàng đấy chứ.

Nghĩ vậy Mộc Trà thật muốn tự thưởng cho mình một bạt tai, Thiên Ý tựa như bông hồng đỏ, rực rỡ, lộng lẫy và kiêu sa được trồng ở trong chậu vàng. Ngoài kia thiếu gì hoa thơm quả ngọt, sao Thiên Ý có thể coi trọng cọng cỏ nhỏ bé tầm thường như nàng được chứ. Ngọn cỏ ven đường làm sao với được tới mây.

"Sao? Em nhìn chị kĩ thế mà không nói gì là sao?"

Mộc Trà cố gắng né tránh những cái vuốt ve hững hờ của Thiên Ý nhưng không thành. Nàng chỉ biết ngồi im chịu trận, liệu đây có phải là hành vi quấy rối tình dục không.

"Chị có thể ngừng trêu đùa trên thân thể em có được không? Em sẽ bị phân tâm".

Thiên Ý nói với vẻ mặt tỉnh bơ

"Chị không trêu đùa em, chị nghiêm túc mà".

Mộc Trà: Haha. Hình như tôi chiều chị quá nên chị được nước lấn tới đúng không?

Mộc Trà rất muốn cười thẳng vào mặt Thiên Ý, nhưng nàng không dám.

"Chị muốn áp dụng quy tắc ngầm với em sao?".

"Không có"

Nhận được câu trả lời của Thiên Ý, Mộc Trà âm thầm thở phào lo lắng trong lòng cũng vơi đi không ít, biết ngay là Thiên Ý sẽ không đời nào mà để mắt tới nàng. Là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều thôi.

"Chị muốn giúp em thôi".

"Giúp, sao chị lại muốn giúp em?".

Đây cũng là điều mà Mộc Trà suy nghĩ rất nhiều, sau khi rời công ty cũ nàng vẫn chưa định hướng được tiếp theo sẽ đi đâu, làm gì.

Mà Thiên Ý lại chủ động xòe tay ra giúp đỡ, vậy mà nàng lại nghĩ xấu cho Thiên Ý.

"Chị nhìn ra được tiềm năng của em"

Thiên Ý chỉ trả lời vẻn vẹn 8 chữ đấy, Mộc Trà hai mắt đã rưng rưng xúc động. Lại có người coi trọng năng lực của nàng hơn ngoại hình.

Đơn phương độc mã bước vào nghề, Mộc Trà tự nhận mình xuất phát điểm chậm hơn mọi người, khi nhìn đám bạn cùng trang lứa sớm có chỗ đứng trong nghề nàng tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn.

Nhưng làng giải trí đâu phải là đấu trường trí tuệ, chỉ cần nỗ nực và cố gắng là sẽ thành công. Nơi này cần những mối quan hệ mà nàng vừa vặn lại thiếu điều đó.

"Chị muốn gì ở em?" Mộc Trà nghi hoặc hỏi lại.

Tự dưng miếng bánh ngọt lại xòe ra trước mặt, ai mà chẳng sinh nghi ngờ.

Ở đời không ai cho không ai cái gì cả, Mộc Trà không tin Thiên Ý lại có lòng tốt như vậy.

Dù gì Thiên Ý cũng là người làm ăn, nếu đầu tư mà không thu về lợi ích, chắc chắn cô sẽ không làm.

"Sao em lại thẳng thắn như vậy chứ?"

Thiên Ý hôn nhẹ lên vành tai Mộc Trà rồi thì thầm vào tai nàng "Chị là thật lòng muốn giúp em. Nếu em ngại thì có thể lấy thân báo đáp, chị không chê".

Mộc Trà rùng mình cả người nổi đầy gai ốc, có thể nói bình thường mà tại sao lại cứ ghé sát vào tai nàng thì thầm như vậy.

"Em...em cần thêm thời gian suy nghĩ"

Thật ra trong thâm tâm Mộc Trà muốn gật đầu đồng ý luôn, nhưng nàng sợ cứ vậy mà đồng ý thì có hơi mất giá.

"Được, em cứ từ từ suy nghĩ đi"

Thiên Ý buông Mộc Trà ra rồi ngồi dậy, Mộc Trà cũng ngại ngùng ngồi dậy theo.

Nhìn thấy bộ dạng hớn hở vui vẻ của Thiên Ý, Mộc Trà lại bực bội trong lòng, tại sao không thể ngồi nghiêm chỉnh để nói chuyện với nhau mà lại cứ phải đè nhau ra thì thầm mới chịu được. Làm vậy để tạo cảm giác thần bí hơn hay sao?

"Còn chuyện tối qua..." nói đến đây Thiên Ý ngừng lại, ái ngại đưa mắt nhìn Mộc Trà.

Hai chữ "tối qua" như sét đánh ngang tai vậy, Mộc Trà sợ hãi thu mình lại.

Cuối cùng điều Mộc Trà lo sợ cũng đã đến. Nàng biết ngay Thiên Ý sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy mà, Mộc Trà rất sợ Thiên Ý sẽ truy cứu chuyện tối qua, cứ nhìn những dấu hôn chi chít ở cổ cộng với vết thương trên môi là biết tối qua nàng to gan như nào rồi.

Thà rằng Thiên Ý cứ nói hết câu luôn đi, đằng này mập mờ bỏ lửng giữa chừng như vậy khiến tim Mộc Trà như treo trên cành cây vậy, rơi lúc nào không hay.

"Em xin lỗi, do tối qua em uống say quá, chị muốn xử phạt hay trách mắng em như nào đều được hết".

Mộc Trà chủ động rào trước, nàng chủ động nhận mọi lỗi lầm về mình, mặc dù không thay đổi được gì nhưng chắc kết cục sẽ nhẹ nhàng hơn.

Thiên Ý nhìn vẻ mặt ăn năn hối lỗi của Mộc Trà rồi khẽ nhếch môi cười. Mộc Trà cũng rất thông minh, đổ tại mọi chuyện đều do say rượu mà ra, ai lại đi tính toán thua thiệt người say chứ.

Nếu ai nói Mộc Trà không có năng khiếu về diễn xuất thì người đó đúng là nông cạn mà. Ví dụ thực tế nhất là lúc này đây.

"Được vậy thì có qua có lại đi" nói rồi Thiên Ý lại một lần đẩy Mộc Trà ngã xuống ghế.

Thiên Ý chuẩn bị hôn tới thì Mộc Trà nhanh nhẹn tránh được.

"Khoan đã... Hôm qua là do em say không nhớ gì, trong khi chị lại tỉnh táo, sao có thể chắc chắn là em chủ động được. Lỡ như chị là người chủ động thì sao?"

Mộc Trà cảm thấy dường như bản thân mình được khai sáng ra rất nhiều điều, có lẽ nào sau chuyện tối qua dây thần kinh thông minh nào đó của nàng được kích hoạt.

"Đoạn ghi âm đó..."

"Vậy cũng không chắc được, những lời nói trong lúc say không đáng tin, biết đâu sau đó chị lật thì sao?"

Thông minh, Mộc Trà muốn tự thưởng cho mình một tràng pháo tay, sao nàng không nghĩ đến vấn đề này sớm hơn nhỉ, hại bản thân cứ nơm nớp lo sợ.

Bây giờ Mộc Trà đã biết lập luận để cãi lại rồi, không lẽ những ngày qua nàng giả bộ ngây thơ để lừa Thiên Ý sao.

Nhưng thông minh đến mấy Mộc Trà cũng chỉ là chú nai tơ thôi, sao có thể thắng nổi con cáo gian xảo lăn lộn bao năm trên thương trường là Thiên Ý được.

Thiên Ý đột nhiên tuột một bên áo xuống trong ánh mắt bàng hoàng của Mộc Trà để lộ ra nửa bờ vai trần, với Mộc Trà đây khác nào là hành động em mời anh xơi. Dụ dỗ con nhà người ta phạm tội cơ chứ.

Hành động của Thiên Ý đã thành công dọa cho Mộc Trà sợ hãi, nàng miễn cưỡng quay mặt đi hai má đã ửng hồng lên từ bao giờ.

"Chị làm gì vậy?"

"Em nhìn xem, như này liệu có thể là ở trên được không?"

Biết mình thất thế, Mộc Trà nín thinh không phản biện thêm gì nữa, người thòng minh là phải biết lúc nào nên nói, lúc nào không.

Thiên Ý vẫn giữ nguyên hiện trạng như vậy, không có dấu hiệu gì là muốn kéo áo lên cả.

Ở đời phải có niềm tin vào bản thân, Thiên Ý không tin lần này Mộc Trà có thể thoát khỏi sức quyến rũ của mình, nếu còn phủ nhận nữa thì chắc sẽ phải gợi lại cho Mộc Trà một chút ký ức của tối qua.

Mộc Trà có thể không nhìn, nhưng không thể ngăn được bộ não thôi nghĩ về hình ảnh kích thích trước mắt được. Nàng có thể thề với trời là mình không phải người tà dâm, nhưng nàng cũng không phải là người ăn chay trường.

Sau một hồi dằn vặt vì đấu tranh tư tưởng không thành, Mộc Trà bất lực thở dài chấp nhận số phận, dù sao thì người cũng đã ngủ rồi chẳng cần phải giả bộ giữ kẽ làm gì nữa nữa.

"Thôi được rồi, là do em làm đấy".

Mặc dù Mộc Trà cũng đã thừa nhận rồi nhưng trong ánh mắt lại không hề có sự ăn năn hối lỗi nào cả.

Vốn dĩ Thiên Ý cũng chỉ định hù dọa trêu đùa Mộc Trà một chút thôi, nhưng không ngờ nàng không sợ mà còn trở mặt thách thức lại, cứ nhìn cái biểu cảm to gan của Mộc Trà mà xem. Tâm ý của nàng hiện rõ ràng trên mặt rồi, Là tôi làm đấy, chị làm gì được tôi.

Đối với người kiêu ngạo, ngang ngược từ trước đến giờ như Thiên Ý, sao cô có thể bỏ qua cho Mộc Trà.

"Nếu em đã nói như vậy, chị không làm gì thì thiệt thòi quá rồi".

Thiên Ý thô bạo hôn xuống không cho Mộc Trà có cơ hội cự tuyệt, Mộc Trà yếu ớt phản kháng, nàng đẩy mấy cái cho có lệ rồi cũng hòa mình vào nụ hôn với Thiên Ý.

Không nói đến lần say rượu thì đây là lần đầu khi tỉnh táo mà Mộc Trà có nụ hôn sâu với Thiên Ý, nàng kích thích đến độ hít thở sắp không thông nữa rồi.

Mộc Trà muốn lắc mình tránh Thiên Ý nhưng nào dễ thế, Thiên Ý như bị Mộc Trà lúc say rượu nhập vậy, ngang ngược tung hoành trong khoang miệng tham lam chiếm hết mật ngọt của nàng. Trong phút giây ngắn ngủi Mộc Trà nghi ngờ liệu có phải Thiên Ý cố ý muốn xử lý mình không. Nếu mà chết ngạt vì hôn thì xấu hổ lắm.

Biết ý Mộc Trà muốn làm gì, Thiên Ý tách môi ra, cô nhếch môi cười trên đó còn dính ít máu do vết thương chưa khép vảy bị nứt ra. Nhìn vừa ma mị lại vừa cuốn hút, Mộc Trà nhìn theo mà vô thức nuốt nước miếng.

Không cho Mộc Trà có cơ hội để thở, Thiên Ý dời nụ hôn xuống cổ rồi đến xương quai xanh, nhớ đến vết cắn tối qua Thiên Ý lại thấy ấm ức đếm bây giờ vẫn còn in hình dấu răng của Mộc Trà.

Nhưng Thiên Ý lại không nỡ cắn mạnh vì sợ Mộc Trà đau, làn da Mộc Trà vốn dĩ đã rất trắng rồi, Thiên Ý chỉ cần hút nhẹ là đã nổi vệt đỏ lên rồi.

Thiên Ý đắc ý nhìn thành quả của mình, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút thành tựu.

Thân hình Mộc Trà ở dưới thân, ngực thở phập phồng, mặt đỏ môi hồng, trên cổ lại có dấu hôn vệt mờ vệt đậm. Hình ảnh đó vô diễm lệ, kích thích đến mê người.

Không đợi Mộc Trà lấy lại tinh thần Thiên Ý lại tiếp tục hôn xuống. Mộc Trà đã sớm giương cờ đầu hàng rồi giờ phút này nàng để mặc Thiên Ý làm loạn, cứ coi như đây là một sự biệt đãi đi.

Nhưng mà biệt đãi này cũng quá lớn rồi, bàn tay hư hỏng của Thiên Ý không ngừng thăm dò, đụng chạm trên cơ thể Mộc Trà.

Hôn thì chắc chắn không tránh khỏi việc đụng chạm rồi, nhưng mãi đến khi cơ thể nổi lên phản ứng Mộc Trà lúc này mới ý thức được việc tiếp theo sắp diễn ra. Đây chẳng phải là dấu hiệu nàng sắp bị "ăn" hay sao?

"Chị...ưm...chị định...làm gì?"

Mộc Trà nặng nề khó khăn thốt ra từng chữ xen lẫn với tiếng thở gấp, nàng chỉ hỏi cho có lệ thôi, chẳng lẽ mới sáng sớm mà Thiên Ý đã cao hứng vậy sao.

"Làm chuyện mà em thích?"

Nói xong Thiên Ý cũng chẳng cho Mộc Trà có cơ hội phản bác, cô ngậm lấy môi Mộc Trà nuốt hết những lời nàng chuẩn bị nói vào bụng.

Mộc Trà rất ghét cảm giác này, giống như bị rút hết sức lực như thế này, cả người mềm nhũn ra. Bàn tay của Thiên Ý dường như có ma thuật vậy, khéo léo dẫn dắt khơi gợi lên dục vọng sâu thẳm trong con người Mộc Trà.

Hơi thở nóng bỏng không ngừng phả vào bên tai làm trái tim của Thiên Ý kích động đập nhanh. Não cô không ngừng nhắc nhở đây là thật, không phải là mơ. Người thật, việc thật, cuối cùng những hình ảnh đó không còn chỉ ở trong mơ nữa mà nó đã thành sự thật.