Cô Chủ Tối Nay Ăn Gì?

Chương 1: Hình Ảnh Mơ Hồ




Trong không khí nóng bỏng, hai cơ thể mềm mại dán vào nhau triền miên. Đôi môi mềm mại quấn quýt, hai chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy nhau dây dưa không dứt, bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng nhẹ nhàng lướt theo làn da mịn màng mà trượt xuống bên dưới.

Hơi thở hai người trở nên gấp gáp theo từng chuyển động. Cơ thể mềm mại của thiếu nữ dưới thân không ngừng vặn vẹo cọ sát, nụ hoa đã sớm nở, trên cánh hoa còn vương ít sương mai. Thiên Ý không kiềm lòng được mà nếm thử.

Hình ảnh ngọt ngào tựa như chiếc kẹo bông gòn vậy, thơm tho, mềm mại.

Trong tiềm thức Thiên Ý tưởng tượng rằng nơi đó sẽ phảng phất mùi hương cơ thể thiếu nữ. Nhưng hiện thực thì không, cả cơ thể Thiên Ý bỗng nhiên bị cuốn lấy trôi nổi vào trong khoảng không vô tận.

Thiên Ý giật mình bừng tỉnh, răng cô vẫn đang cắn vào mép chăn cả người cuộn tròn lấy chăn, nơi khóe môi còn dính ít nước miếng.

Lại là một giấc mơ, cô ngẩn người ra bởi lần này quá chân thực, nội tâm lại nảy sinh chút mất mát cùng tiếc nuối. Dù sao đây cũng không phải lần đầu Thiên Ý gặp giấc mơ như vậy.

Thiên Ý cũng không nhớ rõ cô mơ những giấc mơ đó từ bao giờ, chỉ biết thỉnh thoảng lại mơ tới. Mỗi giấc mơ là một lần trải nghiệm của sự rày vò về tinh thần và cả thể xác.

Nhiều lần Thiên Ý cũng đã đi khám tâm lý, đi xem bói nhưng chung quy lại cũng chỉ có một kết quả duy nhất đó là do "thiếu thốn tình cảm".

Nói không ngoa chứ, cỡ như Thiên Ý cũng gọi là có tất cả trong tay nhưng lại không có nổi một người làm ấm giường. Đây cũng là câu chuyện cười mà hai cô bạn thân vẫn thường mang ra để trêu đùa.

Thiên Ý uể oải rời giường, ngắm mình ở trong gương. Thiếu nữ mới ngủ dậy trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn vương chút lười biếng, khẽ vỗ vỗ hai gò má hồng, lúc ra ngoài gương mặt đã tươi tỉnh hơn trước, những giọt nước đọng lại trên tóc khẽ lăn xuống nơi gò má

Mới tắm xong, cô khoác hờ chiếc áo tắm, da thịt mới tắm xong ửng hồng sau lớp áo. Đôi chân trắng nõn thon dài sải bước đến chiếc tủ trước mặt lấy máy sấy tóc. Cả người vương vấn mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Thay đồ xong ngắm nghía mình trong gương Thiên Ý khẽ nhếch môi nở ra một nụ cười quyến rũ, mặc dù bây giờ địa vị của cô có chút thay đổi nhưng khí chất thì vẫn không thay đổi. Cả người toát lên sự kiêu ngạo, cao quý từ trong xương tủy.

Cô là Cao Thiên Ý, CEO trẻ tuổi tài năng, giám đốc điều hành của công ty cổ phần Tân Phát, giữa các công ty lớn công ty Thiên Ý điều hành vụt lên thần tốc, đã sớm có được một vị thế nhất định ở thị trường trong nước.

Quá khứ của Thiên Ý cũng rất huy hoàng, cô là trưởng nữ của gia tộc họ Hoàng, nếu không có gì thay đổi cô sẽ là người thừa kế của tập đoàn Trường Thịnh.

Mặc dù bây giờ cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoàng, nhưng cái danh trưởng nữ vẫn còn treo lủng lẳng ở trên đầu. Những bài báo vẫn thường gọi cô với cái tên "Trưởng nữ của gia tộc họ Hoàng".

Buổi sáng, Thiên Ý có hẹn đi bàn bạc hợp đồng với một công ty lớn, đây là một thương vụ rất quan trọng, nếu thành công sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho công ty, Thiên Ý sẽ đích thân xuất chinh.

Đường xá vào lúc này cũng khá thông thoáng, Thiên Ý vừa đi vừa trao đổi công việc với trợ lý qua điện thoại, sợ mất thời gian nên Thiên Ý tự mình lái xe đến điểm hẹn, tài liệu sẽ do trợ lý mang tới.

Kétttt. Tiếng phanh xe ma sát với mặt đường để lại một vệt bánh xe dài. Mặc dù Thiên Ý đã bẻ lái nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm.

Chiếc xe tông vào một gốc cây ven đường, cú va chạm mạnh khiến Thiên Ý choáng váng ngất tại chỗ. Tài xế chiếc xe tải vội phóng xe chạy bỏ trốn khỏi hiện trường.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến Thiên Ý tỉnh dậy. Cả người đau ê ẩm, xước xát khắp chân tay, đầu thì băng bó.

Chẳng cần nhìn xung quanh, chỉ cần ngửi mùi thuốc sát trùng là Thiên Ý biết mình đang nằm ở bệnh viện rồi.

Thiên Ý khó khăn ngồi dậy, cổ họng khô khốc với tay lấy nước uống.

Trợ lý ở ngoài đang nói chuyện với cảnh sát, thấy Thiên Ý tỉnh lại vội kéo nhau vào lấy lời khai.

Dựa theo xét nghiệm thì Thiên Ý không có lái xe quá tốc độ, không có cồn, chất kích thích ở trong người.

Lái xe sau khi tông vào Thiên Ý thì lập tức bỏ chạy, camera giao thông ghi lại hình ảnh chiếc xe nhưng lại không thấy rõ biển số xe, nên tạm thời kết luận là va chạm giao thông sẽ về điều tra thêm.

"Sếp, tôi nghĩ không đơn thuần là tai nạn đâu, như thế cũng quá trùng hợp rồi".

Chờ cảnh sát đi hết lúc này trợ lý mới dám nói ra suy nghĩ của mình.

Trợ lý của Thiên Ý là Trần Lương, nam giới, đã theo Thiên Ý từ lâu rồi.

"Cũng có thể, anh mau cho người điều tra chiếc xe xem ai giở trò đứng đằng sau chuyện này".

"Trước hết không được tiết lộ chuyện tôi bị tai nạn"

"Chuyện bàn hợp đồng chắc là không thành rồi, anh cứ thông báo đến bên họ xem có thể dời ngày không?".

"Điều tra cả bên Trường Thịnh nữa".

Phân phó xong xuôi Thiên Ý đuổi Trần Lương về công ty, còn cô phải ở lại bệnh viện để theo dõi.

Cú va chạm khiến Thiên Ý bị bong gân ở chân, đầu bị va đập mạnh nhưng có túi khí của xe đỡ nên may mắn không ảnh hưởng gì đến não.

Không có gì đáng ngại nhưng vẫn phải nằm theo dõi, Thiên Ý chuyển lên phòng VIP vừa yên tĩnh lại không có mùi thuốc.

Cả phòng bệnh chỉ có một mình Thiên Ý buồn chán bật Ti Vi nên xem.

Lướt qua lướt lại vô tình thấy một kênh đưa tin về vụ tai nạn mới xảy ra, trên đó đưa tin là một doanh nhân trẻ tuổi gặp tai nạn sáng nay, nghi vấn là do tài xế kia uống rượu lái xe.

Mặc dù đã che mặt và biển số xe nhưng Thiên Ý vẫn biết mình chính là nhân vật chính ở trong màn hình.

Đoạn video đã được chỉnh sửa qua, bên truyền thông cũng đã làm việc với báo chí xong xuôi. Thiên Ý cũng không bận tâm lắm về chuyện này.

Ti vi tiếp tục chuyển kênh, lần này màn hình dừng lại ở một bộ phim khá hot hiện nay. Hot đến nỗi người không xem phim như Thiên Ý cũng biết.

Nội dung mới lạ, nói về tình yêu đồng giới, ở công ty hễ ai là mọt phim đều biết đến. Từ lễ tân đến nhân viên, cô lao công đều buôn chuyện về phim, bảo sao bận như Thiên Ý lại biết về phim đó.

Thiên Ý vừa xem phim vừa suy tư, trên màn hình là cảnh nữ phụ đang khóc lóc, khi chuyển cận cảnh gương mặt, Thiên Ý sững sờ đến ngây người. Gương mặt này có chút quen mắt.

"Cậu sao rồi, có gãy khúc xương nào không?"

Hoài Thư đến hỏi thăm Thiên Ý, hai tay ung dung đút vào túi áo blouse, từ từ tiến về phía giường, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thiên Ý.

Hoài Thư là bác sĩ ở khoa thần kinh của bệnh viện Thiên Ý đang nằm, một trong hai người bạn thân của Thiên Ý.

"Tớ không sao"

Thiên Ý hờ hững trả lời lại, mắt vẫn hướng về ti vi.

"Tông nát cả đầu xe, vậy mà đầu vẫn không sao. Đúng là may mắn, ông bà nhà cậu gánh chuyến này chắc phải vất vả lắm".

Nghe thấy nhắc đến ông bà, tâm trạng Thiên Ý lại trầm xuống, chán nản không còn tâm trạng coi phim nữa.

Thiên Ý đưa mắt liếc qua khung cửa sổ khóe môi nhếc lên một nụ cười giễu cợt.

"Đúng vậy, thấy tớ vẫn bình an chắc có nhiều người tiếc lắm?"

"Ờ, cậu lấy lời khai chưa, có tình nghi ai không?" Hoài Thư hỏi.

"Nhiều lắm, nhưng mà chỉ duy nhất một bên là có khả năng cao thôi"

"Bên đó hả?"

"Ừm".

Thiên Ý khẽ thở dài, hai người đều biết người đứng sau chuyện này là ai. Ở đời mà cái gì cũng cần phải đợi thời cơ chín muồi.

"Sao hôm nay rảnh rỗi vậy, cậu không có bệnh nhân à?"

Thiên Ý chủ động hỏi Hoài Thư xua tan đi không khí trầm mặc ở trong phòng.

"Bệnh nhân đầu khỏe hết rồi, từ ngày cậu không đến khám nữa, bệnh nhân của tớ cũng tự khỏi luôn. Cậu khiến tớ nghi ngờ về năng lực bao năm đèn sách của mình đấy".

"Ừm, đôi lúc tới cũng cảm thấy mệt mỏi mà" Thiên Ý gật gù nghiêm túc trả lời "vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?".

Thấy biểu cảm của Thiên Ý, Hoài Thư khinh bỉ lắc đầu bĩu môi "bệnh tự luyến của cậu lại nặng hơn rồi, khi nào xuất viện thì qua phòng tớ khám tổng quát cho".

"Miễn đi, mất công đến đó trưởng khoa của cậu lại khó xử".

Lúc mới về nước thời gian của Thiên Ý còn rảnh rỗi. Khoảng thời gian đầu hay gặp mấy giấc mơ kỳ lạ đó, Thiên Ý là bệnh nhân thường xuyên ghé vào phòng làm việc của Hoài Thư.

Mặc dù được Hoài Thư khuyên nhủ tận tình là sự thật Thiên Ý không có vấn đề gì cả, nhưng Thiên Ý vẫn cố chấp trồng cây si ở đấy.

Dần dà thành quen, người đến khám ở khoa thần kinh ngày càng nhiều nhưng đa phần là nam giới, ai cũng chăm chỉ tới khám rồi tái khám, ai không có vấn đề gì thì tới kiểm tra. Nếu có bảng xếp hạng thành tích thì khoa thần kinh chắc chắn dẫn đầu.

Phòng của Hoài Thư hot đến cả tai của trưởng khoa, ông phải đến nhắc nhở thì Thiên Ý mới hạn chế bớt. Về sau công việc nhiều Thiên Ý mới không có thời gian lui tới nữa.

Nằm ở phòng VIP dịch vụ gì cũng có, cơm bưng bước rót tận giường, có điều dưỡng riêng nhưng với người đã quen với lịch trình di chuyển dày đặc như Thiên Ý thì đây đúng là một cực hình.

Cả người đau ê ẩm, đi lại thì dùng nạng, còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo tự tin như thường ngày nữa.

Nằm viện đến ngày thứ hai thì Thiên Ý nằng nặc đòi xuất viện, phải trải qua một lần khám tổng quát nữa thì Thiên Ý mới có thể ra về.

Mặc dù chân đã bớt sưng cả người cũng đỡ đau nhức nhưng việc sinh hoạt vẫn rất bất tiện.

Trần Lương là trợ lý rất tận tâm với Thiên Ý, anh đã chủ động thuê cho Thiên Ý một nữ điều dưỡng về chăm sóc cho cô trong thời gian nghỉ dưỡng.

"Đây là điều dưỡng của sếp, tôi thuê về để chăm sóc cô trong thời gian tới" Trần Lương kéo cô gái rụt rè ở phía sau lên giới thiệu với Thiên Ý, "Đây là cô chủ của em, em tự giới thiệu về mình đi".

"Chào cô chủ, em tên là Mộc Trà, em 22 tuổi"

Thiên Ý ngồi dựa lưng vào ghế đưa mắt lên nhìn đánh giá cô gái trước mặt, cô khẽ nhíu mày trầm ngâm như đang suy tư điều gì.

Bắt gặp ánh mắt của Thiên Ý chăm chú nhìn mình, cô gái e thẹn hơi cúi đầu, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Em biết nấu ăn không?"

"Biết ạ"

"Vậy còn trồng trọt, chăm sóc vườn rau cây cảnh"

Mộc Trà nhẹ nhàng bật cười, trên má hiện lên hai núm đồng tiền xinh xắn.

"Biết ạ, nhà em thuần nông mà".

"Tốt, em chỉ cần làm những việc đấy thôi, nhà cửa có dì giúp việc làm rồi"

Thiên Ý trước giờ đã quen ở một mình, dì giúp việc là thuê theo ngày.

"Lương theo trên hợp đồng, còn gì thắc mắc thì hỏi luôn, không thì bảo Trần Lương sắp xếp phòng cho em".

"Không ạ"

Mộc Trà rụt rè trả lời.

Rất nhanh Trần Lương dẫn người đi sắp xếp phòng.

Thiên Ý đưa mắt nhìn theo bóng lưng Mộc Trà, nơi khóe môi hơi cong lên.

(ツ)