Vẻ mặt anh không chút biểu cảm hỏi: “Còn các người thì sao!” “Tất cả mọi việc đều đợi thần y Sở bảo sao làm vậy!” Cổ Cương Kiên chợt giật mình, vội vàng lên tiếng nói.
Những người còn lại đều lần lượt hùa theo ở phía sau. “Được rồi! Vậy thì tiếp theo đây tôi hi vọng các người không làm tôi thất vọng.” Sở Quốc Thiên nói xong, liền gật đầu ra hiệu với Tất Ngọc Tuấn và Tất Ngọc Tâm, rồi sau đó bọn họ liền không chút do dự xoay người rời khỏi phòng trà. “Thần y Sở, đi thong thả!"
Mỗi người ai nấy cũng đều cúi đầu kh lưng, không còn nhìn thấy một chút sự ngang ngược nào của trước kia nữa.
Tất Ngọc Tuấn và Tất Ngọc Tâm liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lắc đầu gượng cười, đưa mắt nhìn Sở Quốc Thiên rời đi.
Bọn họ biết rằng bắt đầu từ hôm nay trở đi, gia tộc Nam Cung ở Yên Kinh đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Và vào khoảnh khác Sở Quốc Thiên rời khỏi phòng trà, tất cả mọi hành động chống lại gia tộc Nam Cung đều đã âm thầm được triển khai rồi.
Nam Cung Tú ngồi trong đình nghỉ mát, trước mặt đặt ba chiếc điện thoại di động.
Ba chiếc điện thoại di động này từ một giờ trước đã không hề ngưng nghỉ, hết cuộc gọi này lại đến cuộc gọi khác gọi đến. Ông ta không muốn bắt máy, vì ông ta đã bắt máy đủ rôi.
Trong vòng một giờ, sáu mươi phút, ông ta đã liên tiếp nhận được hơn một chục cuộc gọi báo tin tuyệt vọng.
Tin xấu, đủ các loại tin xấu, có thể nghĩ tới nổi, không thể nghĩ tới nổi đều có. “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Cung Tú hít một hơi thật sâu và đưa mắt nhìn sang, trong một khoảnh khắc dường như là ông ta đã già thêm vài tuổi. “Ông chủ, đã xảy ra chuyện rồi!” Một người lon ton chạy tới, vội vàng nói. “Nói đi, lại là công ty của gia tộc nào đã chấm dứt hợp tác với chúng ta nữa?” Nam Cung Tú thậm chí còn không thèm nhưởng mí mắt lên đã cất tiếng hỏi. “Không phải đâu ông chủ là nhà họ Hồ và nhà họ Hàn vừa mới phải người tới đây đưa hai món đồ” “Cái gì? Mau lấy nó ra! Còn nói gì nữa không?”
Nam Cung Tú liền mở mắt ra, vội vàng giành lấy hai chiếc hộp từ tay đối phương, vừa mới mở ra đã sững sờ tại chỗ.
Trong hộp đựng hai miếng sách lụa Hắc Kim, giống hệt như miếng mà ông ta đã đưa cho Sở Quốc Thiên lúc trước, nhưng sau khi quan sát kỹ càng thì không khó để nhận ra thấy con kỳ lần ở trên hai miếng đó không có tính xảo bằng miếng của ông ta.
Hai tay Nam Cung Tủ run rẩy, hai chiếc hộp lăn trên mặt đất. “Nhà họ Hồ và nhà họ Hàn vậy mà lại phản bội tôi. Trong nháy mắt ông ta bị rút hết mọi sức lực, mềm nhũn dựa trên ghế đầu, run rẩy nói.
Trong đại sảnh.
Vẻ mặt của mỗi người đều khó coi đến tột cùng, Nam
Cung Tú ngồi ở chính giữa, không nói câu nào. “Ông chủ, tất cả nguồn hàng của chúng ta đều đã bị gián đoạn hết rồi. Nhà cung cấp nói rằng ông ta sẽ chịu mọi khoản tiền vi phạm hợp đồng” “Các công ty con dưới trướng của chúng ta đều đã xuất hiện nhiều các vấn đề nguy hiểm ngầm về an toàn khác nhau, bây giờ đã bị buộc phải đóng cửa, yêu cầu chỉnh đốn và cải cách” “Ông chủ.
Hết tin xấu này lại đến tin xấu khác cứ truyền đến tại
Nam Cung Tú.
Người nhà họ Nam Cung không thể ngồi yên được nữa. Những gì đã xảy ra trong năm nay còn không nhiều bằng những chuyện đã xảy ra trong một ngày hôm nay. “Đại ca, có người đang dằn mặt chúng ta đấy!” Người ngồi phía dưới khàn khàn nói. “Hơn một nửa số công ty của nhà họ Nam Cung chúng ta hiện nay đều đã có thể xem là phế bỏ rồi. Nếu đúng như lời anh nói, chúng đang bị nhắm vào thì tại Yên Kinh này anh nghĩ xem ai có thể làm đến mức độ này được chứ?" "Chẳng lẽ là người nhà họ Phùng?” Có người không khỏi suy đoán. “Nhà họ Phùng tuy rằng rất dũng cảm nhưng cũng không có đủ cái thực lực có thể đẩy nhà họ Nam Cung chúng ta rơi vào cái tình thế nguy hiểm như bây giờ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ đâu!” Nam Cung Tú lắc đầu. “Vậy chẳng lẽ là nhà họ Sở? Thực lực của nhà họ Sở có đủ mạnh không?" Không biết là ai đang lên tiếng nói. Có một khoảnh khắc bầu không khí trong đại sảnh chợt bị ngưng trệ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.