Vương Thành Cường hơi giận dỗi buột miệng nói ra với Lý Hoàng Hà bên cạnh: "Đi thôi, đi thôi, không mua nữa. Có số tiền này chúng ta đi đâu mua chả được. Sao phải chịu cục tức này chứ?"
Lý Hoàng Hà vợ của Vương Thành Cường lại nói: "Đi gì mà đi? Em thích cái xe này. Chỗ khác có cho không xe khác em cũng không cần."
Vương Thành Cường nghe vậy, không có cách nào khuyên nhủ: "Vợ à, cái xe này vừa tốn xăng, nhìn cũng không khí thế cho lắm, có gì tốt đâu chứ? Nếu phục vụ tốt một chút còn được, ít nhất còn thuận lợi. Nhưng đây mua xe rồi còn bị người ta mắng là phân biệt đối xử với nhân viên. Đây khác gì bỏ tiền ra để mua bực tức chứ?" "Anh thì hiểu cái gì chứ!" Lý Hoàng Hà nói: "Cho dù phục vụ của chúng ta thua kém phục vụ thẻ vàng Huyền Ảnh của người ta, nhưng ở các khác thì đây điều coi như là dịch vụ VIP của họ rồi. Cái xe kia của nhà chúng ta em lái chán lắm rồi, muốn đổi từ lâu rồi. Lần này ý em đã quyết, nhất định phải mua nó."
Nói đến việc này, người bạn Hoàng Chí Đức giúp tư vấn bên cạnh cũng không nhịn được mà gật đầu nói: "Đúng đấy lão Vương, cái xe kia của nhà ông cũng có tuổi rồi, giữ gìn sửa chữa nhiều phiền phức lắm, tổn bao nhiêu tiền rồi ông cũng không rõ được, làm sao mà hoàn thiện thân thiết như phục vụ của RollsRoyce đây được?"
Nói xong ông ta lại bổ sung thêm một câu: "Suy nghĩ của em với chị dâu giống nhau. Nếu mua cùng một số tiền như thế thì mua ở đây đi!"
Vương Thành Cường thở dài, vừa rồi chính mình còn đang giả bộ trước mặt giám đốc, bây giờ thì làm trò cười cho người khác rồi. Đang buồn bực, bỗng nhiên ông ta nhìn thấy một dáng người quen thuộc, liền thích chí, bật thốt lên: "Ôi chao, là bạn cũ Thanh Di đấy à, trùng hợp quá, sao cô lại ở đây? Cô đến đây với ai thế?"
Lâm Thanh Di không ngờ cuối cùng vẫn bị Vương Thành Cường trông thấy, nhìn thấy giọng nói của ông ta đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, chỉ có thể cười mỉa hai tiếng, nói: "Tôi với chồng tôi Sở Quốc Thiên ra ngoài đi dạo, đúng lúc ngang qua đây liền vào xem một chút." "Không ngờ có thể gặp ông lúc này, trùng hợp thật đấy!
Tổng giám đốc Vương đến mua xe à?" "Đúng thế. Không mua xe thì đến đây làm gì, ngắm cho thích sao? Ha ha ha!"
Nói xong, Vương Thành Cường nhìn Sở Quốc Thiên từ trên xuống dưới, nét mặt lộ vẻ khinh thường: "Đây chính là ông chồng có tiếng, chỉ biết ăn bám của cô đây à? Trăm nghe không bằng một thấy mà. Một mình cô thì có bạo nhiêu tiền chứ? Lẽ nào cô lại trông đợi cái thằng ăn bám này mua cho cô một cái xe ở chỗ RollsRoyce sang trọng như này à?"
Lúc trước chưa từng gặp Sở Quốc Thiên, Vương Thành Cường cũng đã sỉ nhục lăng mạ kinh khủng rồi. Bây giờ thấy rồi lại càng lăng mạ kinh hơn thế nữa. Mà ông ta đương nhiên cũng căm hận Lâm Thanh Di, vì trong bữa tiệc ông ta nhiều lần tỏ ý tốt nhưng đối phương nhất quyết khước từ, trốn tránh. Tốt xấu gì ông ta cũng là người có tiền, Sở Quốc Thiên là cái thá gì chứ? Cái tên nhát gan, đồ hút máu ấy, ông ta có chỗ nào không bằng chứ? Thế nên ông ta vô cùng căm hận hai người. Hôm nay đúng lúc gặp hai vợ chồng này cũng đến RollsRoyce xem xe, liền muốn năm bắt cơ hội mỉa mai bọn họ một trận, xem Lâm Thanh Di sẽ hối hận như thế nào khi lúc trước đã từ chối ông ta.
Sở Quốc Thiên vừa nghe xong, Vương Thành Cường nói anh còn được, lại đi lăng mạ cả Lâm Thanh Di, nét mặt hơi khó coi rồi.
Cười khẩy nói: "Sao? Người như ông còn đến RollsRoyce xem xe được thì dựa vào cái gì mà chúng tôi không được đến?"
Vương Thành Cường cười khểnh một cái, dùng lỗ mũi nhìn Sở Quốc Thiên, nói: "Tôi đến được là vì nhà tôi mua được xe ở đây. Cái tên vô dung, an bám như cậu là nỗi nhục của đàn ông, liệu có mua nổi xe ở đây không?"
Sở Quốc Thiên cười, thờ ơ hỏi vặn lại: "Sao ông dám chắc là tôi không mua nổi?"