*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ai da, không phải là chị Hai và anh rể của em đây sao, mọi người cũng tới rồi à?" Ngay lúc cả nhà Triệu Mai Hương đang yên lặng chờ cụ bà Triệu, bỗng nhiên, một giọng nói quái lạ truyền đến.
Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, làn da của bà ta trắng nõn, dáng người đầy đặn, nhưng nếp nhăn nơi khoé mắt cho dù đã có lớp trang điểm đậm cũng không thể che đi được.
Bà ta tên là Triệu Quế Chi, là em gái họ của Triệu Mai Hương, cũng là dì của Lâm Thanh Di.
"Quế Chi, lâu rồi không gặp em." Triệu Mai Hương chờ mọi người lần lượt bước vào mới lên tiếng chào Triệu Quế Chi.
Điều đáng tiếc chính là Triệu Quế Chi lại cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Có một số người ấy à, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu rồi, cũng không biết mặt mũi dày thế nào còn dám bước vào cửa, chậc chậc, đúng là thời thể thay đổi à nha!"
Ngay khi bà ta vừa nói xong, sắc mặt của Triệu Mai Hương và người nhà cũng trở nên vô cùng khó coi, Lâm Thanh Di càng thêm tức giận nói: "Dì Quế Chi, dì nói ra lời này cũng quá khó nghe rồi đi?"
Triệu Quế Chi liếc Lâm Thanh Di một cái, giả bộ khoa trương nói: "Ai da, đây là ai vậy này, chị Hai, người một nhà của chị cũng thật sự không biết khiêm tốn là gì, ăn một bữa cơm thôi mà một nhà từ già đến trẻ đều ra trận, có phải là lâu lắm rồi không được ăn bữa tiệc lớn như thế này không?"
Những lời nói chua ngoa của Triệu Quế Chi khiến cho Triệu Mai Hương tức giận đến lồng ngực cũng rung lên, bà nghiến răng nói: "Quế Chi, mọi người tốt xấu gì cũng đều là người một nhà, em có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Người một nhà á? Ai là người một nhà với các người, nhà họ Triệu chúng tôi cũng không có họ hàng có cái thói ăn trộm ăn cắp như vậy!" Nào ngờ được, ngay cả một chút tình cảm Triệu Quế Chi cũng không chừa lại, lời nói ra càng thêm khó nghe.
"Quế Chi, cô nói chuyện thì sờ lương tâm của mình một chút đi, cô nói ai ăn trộm ăn cắp!" Dù cho Lâm Minh Quang tính tình tốt đi chăng nữa, cũng bị câu nói của Triệu Quế Chi làm cho vô cùng tức giận, ông ta đứng lên tức giận hỏi một câu.
Chỉ có điều Lâm Minh Quang đã đánh giá thấp Triệu Quế Chi quá rồi, đối phương vốn dĩ không có ý định đi nói mấy chuyện đạo lý đó, chỉ là nhếch miệng khinh thường: "Lương tâm? Các người cũng xứng sao?"
Nhìn thấy gia đình mình một lần nữa lại trở thành đối tượng để người khác vây xem, Lâm Thanh Di tức giận nói: "Dì Quế Chi, dì đủ rồi đó! Đừng tưởng rằng chúng tôi thật thà thì dễ bị bắt nạt!”
Thấy Lâm Thanh Di dám chống đối mình, Triệu Quế Chi lập tức nổi giận: "Con nhóc này, cánh cứng cáp rồi ha, đây là thái độ của mày khi nói chuyện với người lớn đấy à?”
Triệu Quế Chi nói xong còn muốn ra tay, may mắn vào lúc này, một cô gái xinh đẹp thời thượng ngăn cản bà ta lại: "Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy hả, hôm nay lại là ngày đại thọ của cụ bà, mẹ như thế này làm cho người ta nhìn thấy chê cười đấy!”
Thấy mẹ của mình không còn làm ầm ĩ lên nữa, cô gái thời thượng mới lên tiếng chào hỏi với người nhà Triệu Mai Hương, cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên, trêu đùa nói: "Sở Quốc Thiên, sáu năm không gặp, so với trước kia anh càng ngày càng đẹp trai hơn rồi nha, không biết bây giờ anh đã nhận chức vụ cao ở chỗ nào rồi?"
Sở Quốc Thiên nhận ra cô gái đột nhiên xuất hiện này chính là con gái của Triệu Quế Chi, Khương Nghi. Sáu năm trước, lúc anh và Lâm Thanh Di kết hôn đã từng gặp một lần.
Tuy rằng trên mặt đối phương đều mang nét mặt tươi cười, nhưng Sở Quốc Thiên biết rõ, người phụ nữ này không phải là người phụ nữ tốt lành gì, nếu so sánh với mẹ cô ta, thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Dừng một chút, Sở Quốc Thiên nhàn nhạt trả lời: "Tôi còn chưa có công việc chính thức."
"Ôi trời ạ, bây giờ anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, mà thậm chí ngay cả công việc cũng không có, chẳng lẽ anh muốn làm vú em toàn thời gian à?" Quả nhiên, Khương Nghi giống như những gì Sở Quốc Thiên đã đoán trước, cũng không có lòng tốt đến thế.
Bởi vì giọng nói của cô ta cũng không có cố tình hạ thấp xuống, cho nên ngay khi cô ta vừa nói xong, đã thu hút rất nhiều ánh mắt hướng tới.
“Một người cao lớn như vậy mà lại là một tên ăn bám vợ, thật sự sung sướng hơn nhiều người nha!”
“Anh trai này đúng là nhân tài, ông đây phục sát đất rồi!”
"Còn không phải vậy sao, nếu như tôi cũng có một cô dâu xinh đẹp đảm đang như thế, tôi cũng tình nguyện ăn bám ha ha..."
Nghe thấy tiếng cười nhạo của đám người đang đứng xem kịch hay vang lên, khóe miệng Khương Nghi hiện lên một tia đắc ý, có điều sắc mặt của người nhà Triệu Mai Hương vô cùng khó coi.
"Chuyện gì mà ồn ào quá vậy?" Đúng lúc này, Triệu Lỗi bỗng nhiên đi tới.
Ông ta nhìn thấy Khương Nghi cũng ở đó, lập tức cười nói: "Khương Nghi, Thanh Di, mấy anh em chúng ta khó lắm mới được gặp nhau một lần, hay là anh đưa mấy đứa ra ngoài chơi nha?”
"Đi đâu chơi vậy?" Hai mắt Khương Nghi sáng lên, trông vô cùng có hứng thú.
"Bí mật không thể tiết lộ, cứ đi thì biết thôi!" Triệu Lỗi thần bí nói.
"Vậy chúng mau đi nhanh lên!" Bộ dáng Khương Nghi vô cùng cứng đầu, kéo lấy cánh tay Triệu Lỗi, thúc giục.
Triệu Lỗi cười ha ha, chợt nhìn về phía Lâm Thanh Di, nói: "Thanh Di, chúng ta cùng đi chứ."
"Không đi." Từ khi Lâm Thanh Di bước vào trang viên nhà họ Triệu, đã lập tức ôm một bụng tức giận, làm gì có tâm trạng mà đi chơi.
Triệu Lỗi giống như cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của Lâm Thanh Di, ông ta lặng lẽ đến gần Lâm Thanh Di, thấp giọng nói: "Thanh Di, anh biết chuyện vừa rồi làm cho em vô cùng buồn bực, có điều anh họ có thể đảm bảo với em, chuyện này không liên quan gì tới anh."
"Vậy thì liên quan đến ai?" Lông mày Lâm Thanh Di nhếch lên.
Triệu Lỗi thấy thế, bất đắc dĩ nói: "Em nên biết anh họ đây là người có chút quê mùa, vốn dĩ cũng không biết mấy chuyện đấu đá mưu mô này là gì, em có thể trách anh, nhưng anh vẫn muốn làm rõ ràng một chút, sở dĩ bọn họ đối xử với mọi người như vậy, nói thẳng ra, chính là xem thường gia đình em."
Triệu Lỗi nói xong nhìn Lâm Thanh Di một cái, sau khi thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục nói: "Thật ra, chuyện ân oán biết bao giờ mới dứt, chuyện ân oán của đời trước cứ để cho bọn họ tự giải quyết đi, chúng ta là bề dưới cũng không cần phải chuyện lớn xé thêm to, dù sao cũng đều là người nhà họ Triệu, dù có xảy ra mâu thuẫn thì vẫn không thể cắt đứt được mối quan hệ này, em cũng không muốn sau này mọi người vẫn không được người nhà họ Triệu chào đón đúng không?"
"Nhưng..." Lâm Thanh Di có chút do dự.
Cô đúng thật đã bị những câu nói của Triệu Lỗi thuyết phục, thế nhưng vừa nghĩ tới tất cả những ấm ức nãy giờ phải chịu, cô lại không có cách nào để lập tức đưa ra quyết định.
Triệu Lỗi lặng lẽ nháy mắt với Khương Nghi một cái, đối phương hiểu ý, cũng chen lên, nói: "Thanh Di, cô đừng suy nghĩ nữa, cứ như anh họ vừa mới nói, mấy anh em chúng ta khó lắm mới được gặp nhau một lần, cùng nhau đi chơi một chút đi.”
"Đúng vậy đó Thanh Di, những người lớn trong nhà vốn cảm thấy gia đình các em không có qua lại với chúng ta nhiều, nếu họ biết em bây giờ lại từ chối, cũng không biết họ sẽ nghĩ như thế nào nữa." Triệu Lỗi nói thêm.
Được rồi, đã nói đến mức này rồi, Lâm Thanh Di không đồng ý cũng phải đồng ý: “Đi, vậy tôi đi cùng với mọi người."
"Vậy có phải đúng hơn không, thọ yến của bà nội cũng còn sớm, chúng ta cứ đi chơi trước đi." Triệu Lỗi vỗ tay, vui vẻ nói.
Lâm Thanh Di gật đầu, sau đó nói với Sở Quốc Thiên: "Đi thôi, mang theo Bảo Nhi đi cùng nữa."
Sở Quốc Thiên đương nhiên sẽ không từ chối, sau khi gật đầu, lập tức chuẩn bị mang theo Bảo Nhi cùng đi chơi.