Có Chồng Là Thần y

Chương 925




“Nếu như thần y Sở không dám ra mặt, vậy cũng không sao nhưng nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài e rằng mấy người cũng không có cách nào đứng vững ở đây, tôi khuyên mấy người mau chóng thu dọn đồ đạc, giải tán đi thôi!” Ông cụ thờ ơ nói.

Thật là quá kiêu ngạo!

Đám người Y Đạo Môn vô cùng tức giận.

Ở một bên, Nam Cung Thế đi đi lại lại.

Bỗng nhiên!

Đúng lúc này, chiếc xe của Sở Quốc Thiên chầm chậm dừng lại trước cửa, sau đó, Sở Quốc Thiên bình tĩnh, ung dung bước xuống xe. “Mau nhìn kìa, là thần y Sở, thần y Sở đến rồi!” Có người rất kích động, không nhịn được kêu lên.

Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Sở Quốc Thiên. “Là thần y Sở!” “Đúng vậy, rốt cục thần y Sở cũng xuất hiện rồi! Lần này có chuyện hay để xem rồi!”

Trong ánh mắt của rất nhiều người tới xem náo nhiệt toát lên vẻ hưng phấn và chờ mong.



Dù sao trận này là đấu với bác sĩ Hàn, đây là vị bác sĩ thiên tài nổi danh trong nước! “Lát nữa nhất định phải chụp cẩn thận, nghe rõ chưa? Không được bỏ qua một khung cảnh nào, cố hết sức chụp cận cảnh vẻ mặt của hai nhân vật chính càng nhiều càng tốt, ngày mai có thể nào cũng phải xuất hiện trên bản tin đầu!” “Yên tâm đi chị Vương, chị còn không tin năng lực của bọn tôi à? Bọn tôi chắc tay lắm!”

Cánh truyền thông cũng trở nên kích động, thi nhau vọt tới, vây xung quanh Sở Quốc Thiên. “Thần y Sở, xin hỏi anh thấy sao với lần thách đấu lần này?” “Anh cảm thấy mình có thể chiến thắng ông lão ấy không? Anh sẽ chấp nhận lời thách đấu này chứ?”

Cánh truyền thông mồm năm miệng mười ra câu hỏi, tại hiện trường lúc này vô cùng hỗn loạn. Sở Quốc Thiên không trả lời, anh xoay người đi tới chỗ Nam Cung Thế. “Thần y Sở! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, nếu cậu còn không tới thì tôi thật sự không xử lý nổi tình hình ở đây nữa!” Nam Cung Thế nhìn thấy Sở Quốc Thiên tựa như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, vội vội vàng vàng chạy đến đón. “Xảy ra chuyện gì vậy? Là ai muốn thách đấu với tôi?” Sở Quốc Thiên quét mắt một vòng, hỏi thẳng vấn đề chính. “Là tôi!” Không đợi Nam Cung Thế lên tiếng trả lời, ông lão kia ở một bên, mặt không cảm xúc nói lớn.

Sở Quốc Thiên quay đầu, thờ ơ nhìn đối phương, bình tĩnh hỏi: “Ông ư? Ông là ai?" “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi muốn khiêu chiến với cậu!” Ông lão đáp lời. “Tại sao?”

Ông lão lạnh lùng lên tiếng: "Ở đâu ra lắm lời nói nhảm như thế, cậu cứ trả lời là mình có chấp nhận lời khiêu chiến của tôi không, hay là cậu có dám chấp nhận hay không?” "Dám hay không dám, không phải ông nói là được. Chẳng qua, sao tôi phải đấu với ông?” Sở Quốc Thiên không hề quan tâm hỏi lại. “Ha ha, nói nhiều như vậy, hóa ra là cậu không dám!” Ông lão kia khinh thường, hừ một tiếng. “Ha ha ha, mọi người có nghe thấy không, đường đường là thần y Sở, vậy mà lại không dám tiếp nhận lời khiêu chiến của thầy giáo chúng tôi, thật nực cười!” “Đúng thế, chán thật, tôi còn tưởng rằng người này lợi hại tới mức nào, xem ra cũng chỉ là thổi phồng lên mà thôi.” Thỉnh thoảng từ trong đám người lại truyền đến tiếng châm chọc, mỉa mai.

Từ lúc Sở Quốc Thiên xuất hiện, cánh truyền thông chưa hề rảnh rỗi giây phút nào.

Nam Cung Thế thấy vậy thì vội vàng tiến lên, đứng bên cạnh Sở Quốc Thiên, nói nhỏ: “Thần y Sở, ở đây có nhiều truyền thông như vậy, nếu chúng ta không ứng chiến, thì danh dự của cậu, thậm chí là cả Y Đạo Môn chúng ta sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ!” “Chúng ta học y không phải vì hiếu chiến tranh giành xem ai mạnh hơn!” Sở Quốc Thiên trả lời dứt khoát. “Đúng, chúng tôi đều hiểu đạo lý này nhưng hiện giờ. Nam Cung Thế có chút khó xử, đứng một bên muốn nói lại thôi. “Ông quay về đi, tôi sẽ không đấu với ông, tùy ông thôi, muốn để cánh truyền thông viết sao thì viết, tôi chỉ hi vọng sau này, tốt nhất ông đừng ảnh hưởng tới việc kinh doanh của Y Đạo Môn chúng tôi, nếu không, tôi sẽ dùng biện pháp của riêng mình để xử lý." Sở Quốc Thiên không chút do dự nói.