Có Chồng Là Thần y

Chương 911




Sở Quốc Thiên chỉ cười phụ họa, đáp lại cho có lệ

Anh đã nhìn ra những dược liệu này là giả từ lâu nhưng khi thấy Lâm Minh Quang rất vui về làm đứa con rể không được chào đón tới nhà như anh nếu nói thẳng ra thì sợ mất lòng.

Lúc này, Lâm Minh Quang vô cùng vui vẻ, giống như đã chiếm được khoản lớn vậy, vui mừng nói: “Nhân sâm này, anh ta nói trong nhà vẫn còn, ngày mai bố sẽ đi xem xem! Tranh thủ mua mấy cái còn sót trong nhà kia về. Như vậy giá trị còn có thể nhân lên gấp mấy lần! Nếu may mắn, có thể sẽ giúp gia đình bác của con trả nợ vay nặng lãi!”

Sở Quốc Thiên cau mày, ra sức khuyên can: “Bố, bố chỉ cần mua một cây nhân sâm hoang dã này là được, không cần mua nhiều như vậy. Rốt cuộc giá trị thật sự vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa.

Lâm Minh Quang liếc nhìn Sở Quốc Thiên không nói nên lời, nói: “Hơn nữa cái gì mà hơn nữa, hôm nay con đến đây làm gì thì không nói. Bây giờ lại ở đây dạy dỗ bố?”

Sở Quốc Thiên bất lực lắc đầu, đành phải nói: “Không phải ý này, chỉ cần bố thích là được.

Anh không thèm tọc mạch, dù sao Lâm Minh Quang vui là được, dù sao bị lừa cũng không phải tiền của chính mình.

Lâm Thanh Di không nhịn được thuyết phục: “Bố, sao bố lại mua nhiều như vậy? Chúng ta ở nhà không cần thứ này, cũng không phải là thứ ba có thể tùy tiện ăn. Hơn nữa, giá cả chênh lệch lớn như vậy. Cái này cuối cùng là thật hay giả cũng không xác định được.

Đương nhiên, cô không tin là cái bánh trên trời rơi xuống, nếu có thể mua được hàng trăm ngàn bảo vật với giá vài chục triệu thì quả thật là kiếm tiền quá dễ rồi.

Lâm Minh Quang đang vui vẻ, thấy hai người liên tiếp dội gáo nước lạnh lên người mình, ông ta không khỏi có chút không vui: “Hai đứa thì biết cái gì? Tại sao những người đó tìm được bảo vật là vì có người tin tưởng họ như bố đây, họ đúng là có một đôi mắt tinh tường!"

Vừa nói, ông ta vừa ngắm nghía dược liệu trong hộp rồi nói với Lâm Thanh Di: “Chuyện này con không cần lo lắng, con không biết đâu. Hôm nay có vài người muốn tranh giành mua với bố. Không biết liệu ngày mai bố có thể mua được chúng hay không.” “Nếu chúng có giá trị như vậy, bố phải tìm cách mua bằng hết!”



Nhìn thấy Lâm Minh Quang đang chăm chú vào nhân sâm hoang dã trong hộp, Lâm Thanh Di lặng lẽ kéo Sở Quốc Thiên sang một bên. “Sở Quốc Thiên, em nhờ anh tới là vì chuyện này. Anh cũng đã nghe bố em nói rất nhiều. Anh cũng thấy là không đáng tin. Em cảm giác như là một âm mưu lừa đảo vậy. Ngày mai bố nhất định sẽ đến đó, nên phiền anh đi với bố lúc đó kẻo bị lừa lần nữa, làm giàu cho kẻ khác."

Sở Quốc Thiên gật đầu, nếu như Lâm Thanh Di không nói đến, anh cũng sẽ không bận tâm đến chuyện này, những thứ bên này đã được sắp sếp, cũng không có gì.

Sáng sớm hôm sau, Sở Quốc Thiên bị Lâm Minh Quang gọi dậy sớm lái xe đến ngõ hẻm dược liệu.

Lâm Minh Quang tinh thần sảng khoái, xuống xe vẫy tay với Sở Quốc Thiên: “Đi, tôi dẫn cậu đi xem hẻm dược liệu.

Sau đó, ông ta sải bước về phía trong con hẻm.

Sở Quốc Thiên vội vàng đi theo, vừa đi vừa nhìn quanh.

Hôm nay có nhiều người trong hẻm hơn thường lệ. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng dược liệu, cuối tuần có rất nhiều người bán hàng rong lề đường, tắc cả một đường.

Một số người bán hàng chỉ đơn giản là trải nhiều tấm nhựa trên mặt đất, phủ lên trên các loại dược liệu khô khác nhau.

Sở Quốc Thiên bình tĩnh nhìn lướt qua, hầu như không thấy sản phẩm chính hãng nào, toàn là những người bán hàng không có tâm đen dùng để dụ dỗ người ngoài nghề và du khách nước ngoài.

Nhiều du khách mua phải thuốc giả còn tỏ ra thích thú, không biết rằng mình đã bị lừa từ lâu, họ cầm trên tay đống thuốc giả rồi cười như chiếm được chiến lợi phẩm.