Có Chồng Là Thần y

Chương 909




“Đúng vậy ạ, tình hình lúc đó cháu không thể suy nghĩ nhiều quá nên chưa hỏi ý kiến của ai đã chọn mạo hiểm thử một lần.

Quan Huệ Châu cúi đầu, dường như lo lắng bà Quan sẽ trách tội mình, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay không nói gì nữa.

Bà Quan gật đầu, cũng không có ý trách móc, ngược lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy thì từ hôm nay nhà họ Quan chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với nhà Nam Cung!”

Quan Huệ Châu sững sờ, khi nhìn thấy vẻ mặt quả quyết của bà cụ Quan cô ta liền nghiêm túc gật đầu. “Những người đó có tin không?” Sở Quốc Thiên cầm điện thoại trên tay hỏi. “Tin! Đều tin! Bà Quan vốn đã sắp chết rồi, nhưng sau khi uống thuốc của anh thì bây giờ bà ấy đã sống khỏe mạnh. Những bệnh cũ trước đây cũng không còn nữa. Các chuyên gia trong bệnh viện không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng họ đều cho rằng đó là kỳ tích y học.

Sau đó, họ đã tiến hành kiểm tra sâu và phát hiện ra là vẫn còn một ít dư lượng thuốc trong cơ thể bà Quan loại thuốc này có khả năng tái tạo và sửa chữa rất mạnh, không thể nghi ngờ rằng đây nhất định là tác dụng từ viên thuốc của anh.”

Tất Ngọc Tuấn vô cùng kích động, một là cảm thấy vui vì thân thể của bà Quan đã khôi phục khỏe mạnh, hai là sự kính nể với Sở Quốc Thiên. “Vậy là tốt rồi." Sở Quốc Thiên gật đầu.

Mặt Tất Ngọc Tuấn đầy vẻ tươi cười, cầm điện thoại di động hỏi: “Thần y Sở, giờ ở chỗ anh còn bao nhiêu viên thuốc như thế nữa?" “Các anh muốn bao nhiêu tôi cũng có, nhưng mỗi người chỉ có thể uống một viên, sau này dù có uống thêm nữa cũng không có tác dụng.” Sở Quốc Thiên nói thẳng. “Tôi hiểu mà, thần y Sở, từ đây về sau chắc chắn tôi còn cần nhiều thuốc của anh hơn nữa, không biết bây giờ anh có thể bán cho tôi mấy viên không, chuyện lần này của nhà Nam Cung tôi cũng biết, tôi sẽ làm chủ thay gia tộc, khẳng định với anh nhà họ Tất sẽ không chỉ không tham gia với nhà Nam Cung mà còn tận lực giúp đỡ anh hết mình!” Tất Ngọc Tuấn nói vẻ mặt nghiêm túc. “Đương nhiên làm như vậy không chỉ vì thuốc của anh mà lý do lớn hơn là vì anh đã giúp chúng tôi giải quyết bệnh di truyền của dòng họ tôi.” “Anh muốn cho người nhà họ Tất các anh uống thuốc này à?” Sở Quốc Thiên gật đầu, lại hỏi tiếp. “Phải. Tất Ngọc Tuấn nói thẳng. “Bây giờ cũng đã có người trong các dòng họ khác nghe được tin tức nên muốn qua đây uống thử xem thế nào.” Tất Ngọc Tuấn lại nói. “Ngoài những chuyện này còn gì nữa không?" “Thử xem?” Sở Quốc Thiên nhăn lông mày: “Thử xem, họ nói vậy là có ý gì?” “Có nghĩa là trước tiên cứ lấy thuốc về, sau đó khi xác định hiệu quả rồi lại bàn chuyện tiếp. Tất Ngọc Tuấn nói có vẻ hơi khó xử. “Không phải là việc của bà Quan bên kia đã chứng minh được dược hiệu của viên thuốc rồi sao?” Sở Quốc

Thiên nhíu mày hỏi. “Đúng là cũng đã có hiệu quả, nhưng bởi vì chính là bà Quan nên bây giờ họ còn sợ sẽ có di chứng gì đó về sau, hoặc là có thể chỉ là vì cơ thể của bà Quan đặc thù nên mới có tác dụng như vậy, thần y Sở, anh cũng hiểu được mà, càng là những người như bọn họ thì lại càng bắn khoăn nhiều. Tất Ngọc Tuấn bất đắc dĩ cười nói. “Cho nên là bây giờ bọn họ muốn cứ uống thuốc trước đã, rồi mới tính đến chuyện bàn công việc sau?” Trong giọng điệu của Sở Quốc Thiên mang theo vài phần châm biếm. “Có thể là bởi vì một khi nhận thuốc về cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ khai chiến với nhà Nam Cung, thậm chí còn có cả nhà họ Hồ, nhà họ Hàn, nhà họ Dương, những nhà này đều không phải các dòng họ bình thường. Cho dù không có nhà họ Tất chúng tôi thì nếu bọn họ liên hợp sức mạnh lại với nhau cũng đã không hề tầm thường rồi, chẳng ai muốn vô duyên vô cớ đi trêu chọc vào kẻ khác như vậy. Tất Ngọc Tuấn cũng có phần thiếu tự tin, nhưng khi nhắc tới đảm nhà Nam Cung có thể nhìn ra được sự bất đắc dĩ trong lời nói của anh ta. “Tôi đã lập ra quy tắc thì sẽ tuyệt đối không thay đổi, anh nói thẳng với họ là nếu tin tưởng thì cứ theo quy tắc mà làm, không tin thì cũng không cần lãng phí thời gian của họ làm gì. Ở chỗ tôi không có hình thức đưa thuốc trước rồi mới bàn chuyện, tôi không xin xỏ gì của bọn họ cả, đây là giao dịch, đừng có cò kè mặc cả với tôi.”

Giọng nói của Sở Quốc Thiên hơi trầm xuống, không hề để lại một cơ hội thương lượng nào khác.