Có Chồng Là Thần y

Chương 887




“Được rồi!” Hữu Cường gật đầu, nói với Bảo Săn vài lời, Bảo Săn vội vàng kêu đàn em sắp xếp.

Không mất bao lâu, Hàn Vũ có thông tin chuyển tiền gửi đến điện thoại di động, điều này khiến Hàn Vũ cảm thấy mọi thứ đều rất viển vông.

Nói chuyện một hồi, Bao Phúc lệnh cho người khiêng Bảo Săn đi, Hữu Cường chào Sở Quốc Thiên rồi trở về Yên Kinh. “Cậu Sở, lần này cảm ơn cậu rất nhiều!” Ông Hàn năm lấy lòng bàn tay Sở Quốc Thiên, nước mắt lưng tròng. "Nếu không có cậu, tôi thật sự không biết phải làm sao. Có lẽ thật sự sẽ kết thúc tất cả. Cậu là cứu tinh của cả nhà tôi."

Ông Hàn nghẹn ngào, trên mặt rơm rớm nước mắt. “Bảo Săn không phải người tốt, ông ta đáng bị như vậy.” Sở Quốc Thiên không quá quan tâm, mỉm cười nói. “Anh Sở, cám ơn anh nhiều." Hàn Vũ nhìn Sở Quốc

Thiên vẻ mặt cảm kích. “Không có gì, cậu chăm sóc ông nội cho tốt. Không còn sớm nữa, tôi phải về trước." Sở Quốc Thiên nói, mang theo chiếc hộp do Hữu Cường gửi rồi rời đi.

Anh sẽ gửi tiết kiệm 30 tỷ này.

Ngân hàng.

Sở Quốc Thiên khiêng một cái hộp lớn đi vào, bỗng chốc thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có rất nhiều người tới xử lý công việc trong ngân hàng, Sở Quốc Thiên đã đợi cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt anh. “Xin chào, tôi đến gửi tiền.” Sở Quốc Thiên giải thích ý định của mình rồi đưa chứng minh thư và thẻ ngân hàng. “Gửi tiền?” Nhân viên giao dịch sửng sốt liếc nhìn Sở Quốc Thiên.

Cô nhân viên nhìn thấy đối phương mặc quần áo bình thường, hai bên còn có một chiếc hộp lớn giống như vali, nhìn không có vẻ gì sang trọng, cô ta có chút chán ghét. “Thưa anh, nếu anh muốn gửi tiền, anh có thể đến trực tiếp cây ATM để gửi tiền. Nhân viên giao dịch thờ ơ nói.

Sở Quốc Thiên cau mày, “Tiền gửi máy ATM quá chậm"

Nhân viên giao dịch có vẻ hơi mất kiên nhẫn, không nhìn Sở Quốc Thiên và nói thẳng: “Thưa ông, máy ATM có thể gửi 30 triệu mỗi lần. Anh chỉ cần vài phút là có thể hoàn thành công việc. Chúng tôi rất bận. Mong anh thông cảm, mời người tiếp theo."

Cô ta không nghĩ Sở Quốc Thiên một lần có thể có được nhiều tiền, nhìn bộ dạng, nhiều nhất chỉ là 100 triệu. “Được rồi, người tiếp theo!” Nhân viên giao dịch mất kiên nhẫn, nhấn nút gọi người tiếp theo. Sở Quốc Thiên vẻ mặt không vui, “Đây là thái độ của ngân hàng này với khách hàng à? Gọi người phụ trách của cô ra đây!"

Quản lý nghe thấy động tĩnh, anh ta bước nhanh đến và mỉm cười, “Thưa anh, anh cần giúp đỡ gì a? Giao dịch viên này mới đến thực tập ngày hôm qua. Nếu có tiếp đãi không đúng mực, mong anh không để tâm. Tôi sẽ đích thân phục vụ anh." “Tôi muốn gửi tiền.” Sở Quốc Thiên liếc nhìn cô nhân viên thực tập rồi nói tiếp, “Tôi xếp hàng đã lâu như vậy, nhưng cô ta yêu cầu tôi đến cây ATM để tự gửi tiền” "Chuyện này." Quản lý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó nói: “Tôi cũng đề nghị anh trực tiếp đến cây ATM xử lý, bởi vì hôm nay khách đến ngân hàng quá đông. Gửi vài chục triệu thì không cần đến quầy làm thủ tục. “Ai nói tôi muốn gửi vài chục triệu?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói. "Vậy anh muốn gửi bao nhiêu?"

Sở Quốc Thiên trực tiếp mở chiếc hộp trong tay ra, trong phút chốc, một hộp tiền lớn hiện ra trước mắt mọi người. “Nhiều như vậy sao?” Quản lý ngẩn ra, chỗ này phải hàng chục tỷ! Từ các khách hàng doanh nghiệp đến nhân viên ngân hàng, tất cả đều rất ngạc nhiên. "Mẹ kiếp, nhiều tiền như vậy! Thật hay giả vậy?" "Cả đời này tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Người đàn ông giàu vậy!"

Bầu không khí trong sảnh ngân hàng trở nên bồn chồn, và các nhân viên bảo vệ xung quanh bỗng nhiên lạnh sống lưng.