Có Chồng Là Thần y

Chương 828




Gia đình ba người ầm ĩ một hồi, Sở Quốc Thiên thấy đã muộn nên định rời đi.

Sở Quốc Thiên đưa Bảo Nhi cho Lâm Thanh Di, và nói: “Bảo Nhi, muộn rồi. Bố về đây. Hai ngày nữa bố sẽ đến gặp Bảo Nhi nhé."

Bảo Nhi ngẩn người nhìn Sở Quốc Thiên, sửng sốt một chút, hóa ra là bố cô bé chỉ đưa hai người họ về, sau đó rời đi, không ở lại sống cùng hai mẹ con cô bé.

Nghĩ đến đây, nước mắt cô bé trào ra, òa khóc: “Huhuuu, không không muốn, Bảo Nhi không muốn bố đi!” Lâm Thanh Di ôm Bảo Nhi và an ủi, “Bảo Nhi đừng khóc, có phải bố không về nữa đâu, hai ngày nữa bố sẽ đến gặp Bảo Nhi"

Sở Quốc Thiên nhìn thấy Bảo Nhi đang khóc, trong lòng vô cùng nặng nề, vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt nhẹ nhàng cho Bảo Nhi, an ủi: “Bảo Nhi, bố có việc phải đi. Mấy ngày tới không thể ở cùng Bảo Nhi, nhưng lần sau bố sẽ có quà cho Bảo Nhi.

Nhưng dù Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di dỗ thế nào thì Bảo Nhi vẫn cứ khóc, cô bé không muốn hiểu sự thật, cũng không muốn lý luận, chỉ biết rằng cô không muốn rời xa bố.

Bảo Nhi quằn quại trong vòng tay của Lâm Thanh Di. Lâm Thanh Di hơi chật vật để giữ cô bé, nhưng bây giờ Bảo Nhi vật lộn rất mạnh khiến cô kiệt sức hơn, cô ấy nhanh chóng cảm thấy đau ở cánh tay, gần như không thể ôm được cô bé.

Vì vậy cô đặt Bảo Nhi vào vòng tay của Sở Quốc Thiên, đưa tay lên lau mồ hội trên trán và nói: “Được rồi được rồi, Bảo Nhi đừng khóc nữa. Để bố con ở lại là được rồi chứ gì? Con bé này, sao con không thân với mẹ như thế chứ?”

Nghe thấy Lâm Thanh Di đồng ý cho bố ở lại, Bảo Nhi dần dần nín khóc, giật giật cái mũi nhỏ, ôm chặt lấy cổ Sở Quốc Thiên sợ bố sẽ chạy mất, bĩu cái miệng nhỏ nhắn đáng thương nói: “Bố, Bảo Nhi không muốn rời xa bố, bố ở lại và chơi với Bảo Nhi.”

Nghe tiếng con gái van xin và nhìn những giọt nước mắt trên má bé, Sở Quốc Thiên làm sao nỡ lòng từ chối, nên chỉ lau nước mắt trên má, sau đó vuốt cái mũi nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bố sẽ không rời đi, bố sẽ ở lại với Bảo Nhi” “Oa, thật không?” Bảo Nhi nhìn Sở Quốc Thiên, hai mắt to chớp chớp.

Sở Quốc Thiên nghiêm túc gật đầu.

Nhận được lời hứa của Sở Quốc Thiên, Bảo Nhi đã cười, trên mi vẫn còn nước mắt, nhưng cô công chúa nhỏ giờ đã không còn khóc lóc như lúc nãy nữa, hạnh phúc ôm cổ Sở Quốc Thiên, mắt cười cong cong như trăng khuyết.

Nhìn thấy Bảo Nhi bật cười, Lâm Thanh Di lắc đầu bất

Bảo Nhi mừng rỡ ôm cổ Sở Quốc Thiên. lực.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Sở Quốc Thiên mở cửa, đứng ngoài cửa hóa ra là Lý Tuệ Mai đang xách một cái túi lớn. "Sở Quốc Thiên? Sao anh lại ở đây?" Lý Tuệ Mai kinh ngạc nhìn Sở Quốc Thiên.

Nghe thấy giọng nói của Lý Tuệ Mai, Bảo Nhi và Lâm Thanh Di đều đi tới.

Trước khi Lâm Thanh Di kịp nói gì, Bảo Nhi đã nói vô cùng thản nhiên, "Bố là bố của Bảo Nhi, và tất nhiên bố phải sống với mẹ và Bảo Nhi."

Khi công chúa nhỏ nói ra điều này, cả Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đều có chút xấu hổ. Sở Quốc Thiên khá hơn một chút, từ lâu da mặt anh đã trở nên dày dạn hơn, nhưng Lâm Thanh Di thì khác.

Mặc dù đã là mẹ của một đứa trẻ bốn tuổi, nhưng cô vẫn nhút nhát như một cô bé chưa bao giờ biết yêu.

Vì vậy, ngay khi cô nghe thấy những lời của Bảo Nhi, khuôn mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, cô đứng im và siết chặt tay một cách bất lực.