Có Chồng Là Thần y

Chương 787




Nước mắt của Lý Tuệ Mai không ngừng tuôn rơi, cô chất vấn Trương Thiệu Hải: “Tôi đã hết lòng vì anh trong những năm qua và cho anh tất cả những gì tôi có. Ngay cả việc ra nước ngoài và giấc mơ của chính mình tôi cũng đã từ bỏ tất cả vì anh. Sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?”

Trương Thiệu Hải vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường: “Tuệ Mai, cô biết đấy, đã năm năm, cô không chán tôi thì tôi cũng chán ngấy cô rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy nhưng cô có từng động vào tôi chưa? Cô luôn miệng nói là yêu tôi, mà lại biến tôi thành một tên hòa thượng như thế hay sao.

Trương Hà Duyên cũng cười nói: “Tuệ Mai, chuyện này phải để tôi nói, đúng là do cô không đúng cho nên chính cô phải chịu trách nhiệm với hậu quả ngày hôm nay. Tuy nhiên, nhờ có cô mà chuyện giường chiếu của tôi và anh Hải rất hòa hợp đấy!”

Trương Thiệu Hải cười nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, gái còn trinh như cô ta làm sao mà hiểu được? Hay là chúng ta đóng cửa lại, thể hiện một chút cho cô ta chiêm ngưỡng?” “Ôi, không được đầu, em xấu hổ lắm!” Trương Hà Duyên cười cợt lộ vẻ ngại ngùng.

Lý Tuệ Mai tái mặt vì tức giận, cô lấy một cốc nước ở bên cạnh đập mạnh và chửi mắng: "Hai người cút khỏi đây cho tôi! Đừng quấy rầy sự thanh tịnh của tôi và Thanh Di!”

Trương Thiệu Hải nghiêng người ôm lấy Trương Hà Duyên rồi nói “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không giao bộ trang sức đó ra đây, cô và người nhà cô sẽ không được yên đâu!” Đợi sau khi hai người đó đi khỏi, Lý Tuệ Mai bất lực ngồi phịch xuống đất, Lâm Thanh Di chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô thật sự không ngờ trên đời lại có loại người trơ trẽn như vậy. “Cậu cứ yên tâm đi Tuệ Mai, chúng tớ nhất định sẽ giúp cậu, sẽ không để bọn họ đạt được mục đích!” Lâm Thanh Di nhìn sang an ủi Lý Tuệ Mai. “Thanh Di, bây giờ tớ chỉ có thể dựa vào hai người các cậu thôi.” Lý Tuệ Mai nghe xong, vươn tay ra ôm chặt cánh tay Lâm Thanh Di khóc nấc lên.

Hôm đó, Sở Quốc Thiên đã bàn bạc với Lâm Thanh Di và Lý Tuệ Mai cách đối phó, cuối cùng họ quyết định để Sở Quốc Thiên giả làm anh họ của Tuệ Mai trong bữa tiệc gia đình sắp tới.

Trương Thiệu Hải không biết Sở Quốc Thiên, trước đây đã từng gặp nhau một lần nhưng đã từ rất lâu trước đó rồi. Đến khi đó, trước tiên phải tìm cách đánh lừa mấy tên đòi nợ và Trương Thiệu Hải để cho Tuệ Mai có đủ thời gian từ từ giải quyết việc gia đình và những rắc rối với bên phía Trương Thiệu Hải.

Mấy ngày sau.

Mặc dù Lý Tuệ Mai không có dịp tiếp xúc nhiều với Sở Quốc Thiên, nhưng với tư cách là bạn thân nhất của Lâm Thanh Di, cô ấy cũng đã nghe rất nhiều về đối phương. Sau vài lần nói chuyện, Sở Quốc Thiên có ấn tượng khá tốt về Lý Tuệ Mai, cũng hiểu rõ con người cô

Sau khi đến khu biệt thự ở ngoại ô. ấy hơn.

Khi cả hai bước xuống xe, Lý Tuệ Mai rút trong ví ra một tờ tiền năm trăm nghìn nhăn nheo và đưa cho tài xế để lấy lại tiền lẻ.

Nhìn vào chiếc ví cũ kĩ của cô ấy có thể thấy được nhà họ Lý quả thực hiện tại rất khó khăn.

Sau khi lấy lại tiền thừa, Lý Tuệ Mai mỉm cười ngượng ngùng nhìn Sở Quốc Thiên rồi dẫn anh vào nhà.

Lúc này trong nhà có mấy người đang ngồi.

Họ đều là cô chú họ hàng của Lý Tuệ Mai, còn một số người anh chị em trạc tuổi cô ấy.

Mọi người đều cau mày ủ rũ và tỏ vẻ lo lắng. Nhìn thấy Lý Tuệ Mai dẫn một người cùng về, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều nhắm vào Sở Quốc

Thiên. “Tuệ Mai, người này là ai?” Chú hai của Lý Tuệ Mai, Lý Tông Nam hỏi ngay lập tức. “Anh ấy là Sở Quốc Thiên, chồng của Thanh Di, bạn thân nhất của cháu, chủ hai, hãy để anh ấy đóng giả làm anh họ của cháu, người mới trở về từ nước ngoài để đánh lừa Trương Thiệu Hải.” Lý Tuệ Mai giải thích.

Lý Tông Nam nhìn Sở Quốc Thiên một lượt và khẽ gật đầu: “Nhìn có vẻ được đấy, lần này chúng ta hứa với cháu sẽ diễn vở kịch này thật tốt, cháu nằm chắc bao nhiêu phần thắng? Sau đó, cháu thật sự có cách để giúp gia đình chúng ta qua khỏi kiếp nạn này đúng không? Còn về cổ phần của cháu ở công ty Trương Thiệu Hải, không thể dễ dàng để mất được, chúng ta đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đó. “Cháu nhất định sẽ tận lực, chủ hai. Lý Tuệ Mai không còn cách nào đành dứt khoát trả lời.

Mọi thứ vẫn đang trong quá trình tiến hành, còn mức độ đạt được đến đâu còn phụ thuộc vào nỗ lực của mọi người.