Có Chồng Là Thần y

Chương 773




Khi mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một nam một nữ trung niên đang vội vàng đi tới. “Phó hiệu trưởng, cô giáo Niếp" Có người hét lên từ trong đám đông, mọi người vội vội vàng vàng tránh ra nhường chỗ cho hai người bọn họ.

Phó hiệu trường đứng đó cau mày nhìn hiện trường lộn xộn, sau đó bước đến chỗ Ngô Hằng và hỏi: “Cô Ngô, chỗ này là đang có chuyện gì vậy?"

Ngô Hằng cười khổ, cũng không biết nên giải thích như thế nào, vốn dĩ cô cho rằng Sở Quốc Thiên không phải đối thủ của đám vệ sĩ kia nên mới gọi điện thoại cho hiệu trường nhưng khi đó hiệu trường lại không có ở đó, cô lại phải gọi cho phó hiệu trường.

Nếu biết rằng tên vệ sĩ kia sẽ bị Sở Quốc Thiên đánh thành ra hình thù như thế này, cô chắc chắn không cần phải làm gì thêm nữa. “Anh gì ơi, anh ơi" Phó hiệu trường nhìn gã đàn ông béo ục ịch đang nằm bẹp dí trên mặt đất, khôngbiết là đang suy nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thay đổi, vội vàng đi tới.

Niếp Xuyên khẽ liếc mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên, đi đến trước mặt Bảo Nhi và Vương Bối Mông, vẻ mặt bối rồi hỏi: “Bảo Nhi, có chuyện gì xảy ra vậy?" “Cô giáo Ba, hai kẻ xấu đó muốn bắt nạt Bảo Nhi Bố con vì muốn bảo vệ con nên vừa nãy mới đánh nhau với bọn họ, Bảo Nhi không nói dối cô đầu.

Hai ngón tay của Bảo Nhi vì lo lắng mà xoắn lại với nhau, nhanh nhẹn giải thích với Niếp Xuyên.

Sau khi nghe cô bé kể lại câu chuyện có lẽ ai cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt của Niếp Xuyên đối với Sở Quốc Thiên đầy kỳ quái, cô ấy cũng bị sốc, người đàn ông trồng quê mùa này làm sao có thể mạnh mẽ được như vậy?

Nhưng ngay sau đó, lông mày của Niếp Xuyên đột nhiên cau lại, cô ấy nghiêm nghị nhìn Sở Quốc Thiên: “Anh Sở này, tốt hơn hết là anh nên đưa Bảo Nhi quay về đi. Anh mà ra tay đánh chết người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu." “Tôi không làm gì sai, tại sao tôi lại phải rời đi?" Sở Quốc Thiên khẽ nhíu mày.

Vào lúc này, phó hiệu trường đã đánh thức được gã đàn ông béo ục ịch kia.Gã kinh hãi nhìn sang tên vệ sĩ bên cạnh, sau đó nhìn thấy Sở Quốc Thiên, ngay lập tức rút điện thoại ra sau đó chạy như điên.

Trước mắt tất cả mọi người thật không thể tin được, một người đàn ông nhìn to lớn lại chảy nước mắt nước mũi mà kêu lên thảm thiết: “Này, anh trai tôi và cháu trai của anh đều bị ức hiếp. Chuyện này anh còn muốn quan tâm hay không?" "Đúng vậy, đó là ở trường mẫu giáo nơi con trai tôi đang theo học. Mang thêm người đến đó đi. Tên đó có khả năng đánh người còn làm bị thương tất cả các vệ sĩ của tôi nữa."

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đó khỏe miệng không tránh khỏi nụ cười trào phúng, người này một chút xấu hổ cũng không có hay sao.

Niếp Xuyên lại không nhịn được thúc giục Sở Quốc Thiên lần nữa: “Anh Sở, nghe lời tôi nói này, anh mau đi nhanh đi, chờ đến lát nữa ông Phạm tới mọi chuyện sẽ thực sự trở nên phiền phức đấy."

Ngay lập tức phó hiệu trưởng trợn trừng mắt nhìn cô sau khi nghe những lời nói đó, nói: "Không được, không ai được phép rời khỏi đây trong ngày hôm nay, phải đợi cho đến khi mọi chuyện được nói rõ ràng, phụ huynh của Bảo Nhi với tư cách là bố của con anh, anhlàm gương cho con cái của mình, đặc biệt là những gì đã xảy ngày hôm nay, anh vẫn là trong những nhân vật chính" nên “Bố" Bảo Nhi vô thức nắm chặt tay Sở Quốc Thiên, gọi bố với vẻ đầy lo lắng.

Sở Quốc Thiên cười nhẹ: “Bảo Nhi, không cần sợ hãi, bố đây rồi" “Anh Sở, hôm nay anh thật sự không đủ khôn ngoan, đột nhiên lại gây chuyện lớn như vậy" Ngô Hằng cười khổ nói: “Vì do công việc của tôi, anh Tầng và ông lát anh ấy đến đây sẽ cố gắng hết thử xem, có thể giúp anh nói câu êm xuôi mọi chuyện hay không.

Sở Quốc Thiên cũng không nói nữa, nhìn tình huống hiện tại không phải là không muốn rời đi là không rời đi, sao Bảo Nhi hãy còn đi ở nhà này, nhà trẻ này có chỉ, thông tin Di. Anh quả thực không muốn Thanh trở thành mục tiêu mình.

Hơn nữa, câu này có thể trốn được ngày đầu tiên chứ không thể trốn được ngày mười lăm, câu này anh biết.Bên cạnh đó, Sở Quốc Tiên cũng không sợ điều gì.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhìn về phía gã đàn ông béo ục ịch đằng kia, ánh mắt u ám.