Có Chồng Là Thần y

Chương 753




Lâm Thanh Di mặt đỏ bừng, chau mày lạnh lùng nói: “Thưa ngài, ngài như thế này cũng quá coi thường người rồi, xin ngài rời đi cho “Này, người đẹp đừng tức giận. Tôi cũng là có lòng tốt muốn giúp đỡ người anh em này. Tôi nghĩ rằng cậu ta không mấy dư dả. Vì vậy tôi đã đưa cho cậu ta một tấm séc, ít nhiều muốn giúp đỡ cậu ta. Cô đừng có hiểu lầm tôi nhé. “Tôi tin rằng người anh em này nhất định đã hiểu lòng tôi, chỉ là cậu ta chưa kịp tiêu hóa niềm vui to lớn này, đúng không người anh em”

Nói xong, Thẩm Công Thành quay đầu lại nhìn dáng vẻ trầm mặc ít nói của Sở Quốc Thiên, không khỏi cười nói. Theo anh ta thấy, dáng vẻ bần cùng ngồi bán hàng trên vỉa hè làm sao có thể từ chối miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống chứ.

Trên đời này, không ai có thể sống mà thiếu tiền. “Sở Quốc Thiên... Lâm Thanh Di sắc mặt đỏ rực rồi lại trắng bệch, cau mày nhìn chằm chằm thái độ không rõ ràng của Sở Quốc Thiên, trong lòng phức tạp.

Đương nhiên cô không hy vọng Sở Quốc Thiên nhận số tiền này, trong mắt cô, Sở Quốc Thiên bây giờ rất khác. Cô không biết chính xác nó khác ở chỗ nào.

Đơn thuần là, không muốn thấy tình huống như vậy xảy ra. Lúc này, Sở Quốc Thiên mới ngẩng đầu nhìn Lâm

Thanh Di cười cười, cũng không có trực tiếp trả lời ai Thẩm Công Thành dường như đã nhận định rằng Quốc Thiên sẽ cầm tiền rồi rời đi, nhàn nhã lấy ra một điều thuốc trên tay, yêu cầu người phục vụ châm lửa. “Có thể cho tôi mượn chiếc bật lửa được không?” Sở

Quốc Thiên liếc nhìn Thẩm Công Thành, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

Thẩm Công Thành cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đối phương thấy mình hút thuốc liền lên cơn thèm. Vì vậy vươn tay ném qua.

Sở Quốc Thiên nhận lấy bật lửa, nhàn nhạt cảm ơn. “Sở Quốc Thiên, anh làm sao vậy?” Lâm Thanh Di không đoán ra được tâm tư của Sở Quốc Thiên, sắc mặt có chút khó coi.

Nếu Sở Quốc Thiên thực sự vì tiền mà bỏ rơi cô ấy... Không, anh ấy sẽ không bao giờ làm thế

Không biết tại sao, suy nghĩ cực kỳ mãnh liệt này lại đột nhiên xuất hiện trong lòng Lâm Thanh Di

Co dù tấm séc này định mức này không lớn lắm nhưng ba trăm triệu chính bằng thu nhập một người bình thường phấn đấu kiếm nửa năm trời.

Thẩm Công Thành vẫn tin chắc rằng Sở Quốc Thiên sẽ nhận tiền và rời đi. "Haha, người anh em, cậu đúng là người thông minh, tôi thích cậu. Người biết thời cuộc là đảng hào kiệt, không tôi không tối, hahaha

Tách!

Tiếng bật lửa.

Nụ cười của Thẩm Công Thành dần vụt tắt.

Anh ta mở to mắt nhìn Sở Quốc Thiên, gần như không dám tin hành động của đối phương.

Thằng nhóc này lại dùng bật lửa để thiêu rụi tấm séc!

Lâm Thanh Di nhìn những mẩu tro tàn trên bàn, trái tim vốn sớm bình tĩnh của cô lại có thêm vài tia ấm áp.

Tôi không có nhìn lầm anh ấy!

Sở Quốc Thiên thổi tàn tro về phía Thẩm Công Thành và ném bật lửa trong tay về phía anh ta. “Cảm ơn chiếc bật lửa của anh!”

Thẩm Công Thành mặt đỏ bừng tức giận, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Sở Quốc Thiên: “Mày, mày thật sự đã đốt tấm séc của tao!” “Tôi không lạ gì những thứ này, tại sao phải để cho nó tiếp tục làm bẩn mắt?” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương bình tĩnh nói. “A...” Lâm Thanh Di nhìn Sở Quốc Thiên, bụm miệng cười một tiếng, không để ý đến phía Thẩm Công Thành. “Mẹ nó!” Thẩm Công Thành rất tức giận, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng cười giễu cợt của Lâm Thanh Di, sắc mặt anh ta trùng xuống, nghiến răng nói: “Sở Quốc Thiên, được thôi, tao sẽ ghi nhớ thằng nhóc nhà mày. Chuyện của chúng ta chưa xong đầu, đừng tưởng là mình hay!"

Sở Quốc Thiên bình tĩnh liếc nhìn đối phương một cái, sau đó dời mắt đi chỗ khác.

Lâm Thanh Di đứng bên cạnh nói: “Thưa ngài có câu này tôi vẫn phải khuyên ngài, đừng nghĩ rằng tất cả mọi người đều có thể điều khiển được bằng tiền. Có những người, cho dù ông có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không làm họ dao động được đầu.!”