Có Chồng Là Thần y

Chương 703




Sở Quốc Thiên trong lòng bất đắc dĩ, không nói Lâm Quang Phúc, một mình mẹ của Lâm Hiểu My Hứa Phương Linh là đức tính gì, Lâm Hiểu My càng rõ ràng hơn anh mới đúng.

Đã lâu như vậy rồi, dù cho ai giải thích khuyên bảo, bà ta cũng chưa từng nghe một câu. Hiện tại lại sao có thể dựa vào sức lực bản thân cô ta, thay đổi cái gì?

Cổ chấp thô bỉ, nhà bọn họ hôm nay sẽ rơi vào tình cảnh này. Công lao lớn nhất chính là bà ta. “Không sao đâu.” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói.

Lâm Hiểu My mím mím môi: “Còn có chính là, đạo diễn Quách muốn để em ngày mai thay anh ta tham dự một tiệc rượu...

Lâm Hiểu My nói đến đây có chút do dự, đa phần là lo lắng làm phiền Sở Quốc Thiên.

Dù sao đối phương đã giúp cô ta rất nhiều, vẫn luôn làm phiền anh, bản thân khó tránh trong lòng băn khoăn.

Sở Quốc Thiên biết rõ, nhìn Lâm Hiểu My vẻ mặt xoắn xuýt nói. “Có thể”

Lăng Hiểu My sững sờ, có chút không xác định ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Thiên, dù sao rõ ràng bản thân không nói gì hết. “Ngày mai anh đi với em đến đó một chuyến." Sở Quốc thiên nhìn Lâm Hiểu My nói. Nghe vậy, hai mắt Lâm Hiểu My sáng lên, trên mặt nở một nụ cười thật tươi: “Cảm ơn, cảm ơn anh rể!” Hai người lại nói mấy câu, Sở Quốc Thiên liền rời đi.

Khi đến công ty hữu hạn Y Dược Thanh Di, Lâm Thanh Di đang ngồi ở văn phòng ngây người, không biết đang nghĩ những gì. “Sao anh lại đến đây. Nâng mắt nhìn thấy Sở Quốc Thiên ở cửa, Lâm Thanh Di đột nhiên hoàn hồn, đứng dậy hỏi. “Đến đây thăm em, vẫn tốt chứ?”

Lâm Thanh Di biết Sở Quốc Thiên là quan tâm cô hôm qua phải chịu chuyện kinh sợ. “Không sao, anh thì sao, anh nói đi xử lí chuyện riêng, thuận lợi chứ?”

Lâm Thanh Di mặc dù hiếu kì Sở Quốc Thiên đi làm việc gì, nhưng đối phương không nói, cô cũng không tiện hỏi. “Tất cả đều thuận lợi.” Sở Quốc Thiên vừa nói xong, điện thoại Lâm Thanh Di liền vang lên.

Lâm Thanh Di xin lỗi liếc nhìn Sở Quốc Thiên, trả lời điện thoại nói mấy câu, dường như là đã hẹn với người nào đó để bàn chuyện làm ăn.

Sở Quốc Thiên cũng không tiện tiếp tục quấy rầy. “Xin lỗi nha, hôm nay em đã hẹn với khách hàng." Lâm Thanh Di xin lỗi nhìn Sở Quốc Thiên nói.

Sở Quốc Thiên lắc đầu: “Không sao, anh đưa em đi xuống dưới đi, trên đường chú ý an toàn. Lâm Thanh Di cắn cắn môi dưới, nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Được."

Đưa Lâm Thanh Di lên xe, Sở Quốc Thiên liền trở về Y Đạo Môn.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, anh thay quần áo, dựa vào thời gian đã giao hẹn đi đến địa chỉ Lâm Hiểu My đưa.

Lâm Hiểu My cũng vừa mới đến không lâu, ở cửa đợi

Sở Quốc Thiên.

Vừa nhìn thấy bóng dáng đối phương, liền vội vàng vẫy vẫy tay. “Anh rể, ở đây”.

Sở Quốc Thiên nghe thấy tiếng đi đến.

Hai người vừa đi vào, Lâm Hiểu My nhìn dòng người tới lui bên trong, không nhịn được vẻ mặt kì quái.

Cô ta dường như hoàn toàn không ngờ đến người hôm nay đến tham gia tiệc rượu, không chỉ là một vài đạo diễn ít có tiếng tăm, còn có rất nhiều đạo diễn lớn thường lộ mặt trên phim, thậm chí là ngôi sao hạng một hạng hai cũng có mấy người. “Trời ạ, em không nhìn nhầm chứ!” Lâm Hiểu My không biết đã nhìn thấy ai, nhịn không được kinh hô một tiếng, kéo chặt cánh tay Sở Quốc Thiên. “Sao thế?” Sở Quốc Thiên hỏi. “Người đó, anh xem người đó, anh không quen biết sao, kia nhưng lại là đạo diễn cúp vàng, Lê Uy đấy!” Lâm Hiểu My không đè nèn được hưng phấn trong lòng, vẻ mặt đỏ bừng.

Xung quanh thỉnh thoảng có người chào hỏi Lâm Hiểu My, Lâm Hiểu My cũng lễ độ cười đáp lại đối phương. "Cô Lâm?"

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến,

Lâm Hiểu My quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi,

Người phụ nữ mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc điệu thấp, làm nổi bật làn da trắng ngần mịn màng càng thêm trắng nõn, dịu dàng quyến rũ từ trong xương lộ ra cũng khiến người lướt qua khó quên.