Có Chồng Là Thần y

Chương 697




Triệu Thiên Hoằng đi đến bên cạnh Sở Quốc Thiên bên người, nhỏ giọng nói, "Thần y Sở, bệnh nhân... không còn thở nữa."

Lúc nói ra những lời này, giọng nói của Triệu Thiên Hoằng không nhịn được mà phát run, cứ như thể đây là lần đầu tiên ông ra nhìn thấy người chết. "Hiểu rồi."

Sở Quốc Thiên cúi người xuống, vươn tay bắt mạch cho đối phương, vẻ mặt nghiêm trọng trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ giễu cợt.

Ăn vạ tìm đến tận cửa rồi à?

Triệu Thiên Hoằng chần chừ hỏi, "Thần y Sở, chúng ta... Chúng ta có cần phải báo tin cho người nhà bệnh nhân không?"

Sở Quốc Thiên khoát tay, "Không cần đâu."

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền dừng một xe nhỏ, lập tức một nhóm bốn năm người cả nam cả nữ cùng xuống xe.

Trong đó có một người đàn ông trung niên từ xa đã khóc rống lên, "Vợ ơi, bà nhất định không được xảy ra chuyện gì, vợ của tôi ơi, nếu bà cứ như vậy mà đi thì bọn trẻ nhà chúng ta biết làm thế nào"

Những người theo sau người đàn ông cũng chạy đến, vẻ mặt đều vô cùng bị thương đau khổ. "Tên lang băm vô sỉ, mày phải bồi thường tính mạng của vợ tao, tên hung thủ giết người này, tao bắt mày phải đền mạng!"

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Sở Quốc Thiên ra vẻ lãnh đạm không quan tâm, ông ta hét ầm lên định lao đến đánh Sở Quốc Thiên.

Triệu Thiên Hoằng vội vàng vươn tay ngăn lại. "Mấy người cút hết cho tôi, để tôi đánh chết tên lang băm này, mày giết người thì phải đền mạng...

Người đàn ông trung niên kia cứ hét ầm cả lên, nước bọt văng khắp sàn.

Những người đi cùng ông ta cũng mang theo vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, chỉ hận không thể lập tức xé xác anh.

Bọn họ nhìn quanh tìm những người mang gậy, tính toán thời cơ cùng xông lên đánh Sở Quốc Thiên một trận tơi bời. "Để tôi xem ai trong các người dám động thủ!"

Triệu Thiên Hoằng bình tĩnh nhìn những người nhà bệnh nhân này đang gây sự, nếu không phải sự việc vẫn chưa rõ ràng, trong lòng cũng ít nhiều áy náy, nếu không ông đã sớm động thủ. "Sao chúng tôi lại không được động thủ? Vợ tôi chết ở phòng khám của mấy người, lẽ nào chúng tôi còn không được vì cô ấy mà đòi lại công đạo hay sao? Các người nhìn thấy vợ tôi ngã xuống, vậy mà vẫn không có biện pháp cấp cứu, gọi xe cứu thương đi bệnh viện để cứu chữa, các người là loại bác sĩ rởm!"

Người đàn ông trung niên giận dữ chỉ vào Sở Quốc Thiên nói. "Ha hả, vậy sao, nhưng các người bước vào cũng chẳng thèm nhìn xem tình trạng của người thân, ngay tại đây lại kết luận bà ấy đã chết, kêu gào đòi chém đòi giết nhưng lại nói rằng mình chỉ đi đòi công đạo, không phải là rất kỳ lạ à?"

Sở Quốc Thiên nhìn người phụ nữ nằm trên sàn, tiếp tục nói. "Còn nữa, vợ ông mới chỉ ngã xuống sàn chưa tới năm phút, một là không có báo cáo từ cơ quan nhà nước, hai là không có thông báo với người nhà, sao các lấy được tin tức từ đầu mà trong thời gian ngắn đã đến được đây rồi, hay là nói các người đã sớm biết bà ấy sẽ chết ở trong này nên sáng sớm đã đến gần nơi này để đợi sẵn?"

Sở Quốc Thiên viết vài dòng lên giấy rồi đưa cho Triệu Thiên Hoằng. "Vậy nên, chẳng bằng nói rằng các người đã biết tính mạng bà ấy chẳng còn bao lâu nữa, cố ý đưa bà ấy đến đây!"

Triệu Thiên Hoằng sau khi nhận lấy tờ giấy, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc

Ông không nói tiếng nào, liền xoay người đi ra sau. "Chết tiệt! Mày đã chữa bệnh làm chết người, lại còn muốn đổ lỗi lên người nhà bệnh nhân, mày còn là người sao?"

Người đàn ông trung niên lại chửi ầm lên. "Đúng vậy, những người ở đây đều thấy cả rồi, chính là mày chữa bệnh làm chết người! Chính anh không có năng lực, việc đến mức này lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm?" "Còn cái gì thần y Sở nữa chứ, tao thấy mày còn chẳng bằng mở lang băm! ít nhất người ta không hại chết người." "Cô ơi, cô chết thật là thảm, đều là do mấy người y thuật bình thường này gây ra, làm cô chết oan chết uống. Đám thanh niên nam nữ cứ tiếp tục khóc lóc.