Có Chồng Là Thần y

Chương 683




“Uyển Vy, anh ta là ai?” Giọng điệu Châu Tuấn Việt có chút khó chịu.

Dù sao thì anh ta cũng vừa mới bị Lâm Uyển Vy từ chối, kết quả vừa quay đầu đã thấy cô ấy thân mật với người đàn ông khác như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy bực tức.

Sắc mặt Lâm Uyển Vy vô cùng nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Anh ấy là ai liên quan gì tới anh?”

Châu Tuấn Việt cực kỳ tức giận trong lòng, chỉ vào Sở Quốc Thiên nói: “Cho nên em nói cái gì mà tuổi còn nhỏ, thoái thoác các kiểu, chính là vì người đàn ông này, dùng để qua loa lấy lệ, miễn cưỡng từ chối anh sao?"

Sở Quốc Thiên nghe vậy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, đầu là mấy lời nói hươu nói vượn gì vậy?

Mà Lâm Uyển Vy lại không hề có ý muốn giải thích, lời nói còn có chút đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, không sai, đây chính là người đàn ông mà tôi thích, còn anh, hừ..

Khi nói chuyện, Lâm Uyển Vy còn thân mật khoác tay

Sở Quốc Thiên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, như chú chim nhỏ nép vào lòng anh.

Những người xung quanh không khỏi trầm trồ, ai nấy đều vô cùng

Có thể khiến Lâm Uyển Vy từ chối ở bên cạnh một người đàn ông cao phủ soái như vậy.

Rốt cuộc có thân phận gì chứ? Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Sở Quốc Thiên với vẻ tò mò, nghiên cứu và nhiều chuyện.

Có địa vị gì đây?

Sở Quốc Thiên nhàn nhạt thu hồi cánh tay lại, giải thích nói: “Ngại quá, mong mấy người đứng hiểu lầm, tôi là anh rể của Uyển Vy

Lâm Uyển Vy nghe vậy, cảm thấy có chút không vui, mếu máo không nói gì. Châu Tuấn Việt thấy thế, không khỏi thở phào một hơi, nhưng lại bắt đầu nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ khinh thường và đầy miệt thị. “Tôi nói này, anh chính là con rể ở nhờ nhà họ Lâm đúng không, tôi biết anh, anh nổi tiếng ăn bám, vô dụng, đúng là thanh danh vang dội, có điều, Sở Quốc Thiên đúng không, anh vô dụng ăn bám thì thôi đi, sao còn bây giờ còn bám theo Uyển Vy là muốn làm gì? Hại chị gái rồi còn muốn hại cả em gái à? Anh đúng là có dã tâm lớn thật đấy.

Sở Quốc Thiên nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại. Lời nói này không dễ nghe chút nào.

Lâm Uyển Vy trầm mặt xuống, không vui nói: “Châu Tuấn Việt, sao anh lại nói như vậy, anh ngậm cái miệng thổi vào cho tôi!” “Không biết nói gì thì đừng có nói, cũng chẳng ai bảo anh cầm đâu!”

Có lẽ vì tức giận Châu Tuấn Việt mà Lâm Uyển Vỵ cố ý đi tới cầm lấy ly rượu trên bàn, giọng nói nũng nịu đi đến bên cạnh Sở Quốc Thiên nói: "Anh Thiên, anh nếm thử ly rượu cocktail này đi, mùi vị rất tuyệt Châu Tuấn Việt thấy cảnh tượng trước mắt, tức giận sôi máu.

Anh ta căm giận vỗ bàn, vẻ mặt kỳ quái nói: "Sở Quốc Thiên, tôi nghe nói từ khi anh trở về, một công việc thu nhập ổn định cũng không có, luôn sống dựa vào nhà đồ tiếp tế của nhà họ Lâm, tên ăn bám nhà anh cũng quá là không biết xấu hổ rồi.”

Nghe vậy, những người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía Sở Quốc Thiên với ánh mắt khinh thường. Một tên ở rể lại còn ăn bám, loại rác rưởi này đúng là khiến ai cũng khinh thường.

Sống dựa vào phụ nữ, còn khoe khoang cái gì chứ? Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Uyển Vy đối xử nhiệt tình với Sở Quốc Thiên, trong lòng mọi người lại càng thêm chắc chắn về cái danh ăn bám của Sở Quốc Thiên.

Lâm Uyển Vy tức giận trừng lớn mắt, đứng ở bên cạnh Sở Quốc Thiên, trợn trắng mắt nhìn Châu Tuấn Việt nói. “Chuyện này thì có liên quan gì tới anh, hơn nữa, cho dù anh tôi không làm gì cả cũng không ăn nhờ cơm nhà ăn hay tiêu tiền của anh! Cần anh phải lo cho à?" "Ha ha, Uyển Vy, anh còn không phải vì sợ em bị lừa sao?” Châu Tuấn Việt mỉm cười nói: "Có điều anh cũng rất tò mò, anh rể em một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tình hình của Sở Quốc Thiên như thế nào, những người xung quanh cũng có chút quen biết, đều đã nghe nói qua không ít.

Có người nhịn không được mà cười nhạo. “Anh Châu, anh thật thà quá rồi, biết rõ tên này là đồ vô dụng, anh còn làm khó người ta, chọc đúng vào vết thương của anh ta, người ta có thể thoải mái sao?”

Bên cạnh lại có người nói tiếp: “Đừng, sao có thể nói như vậy, có những người nghèo thì nghèo, nhưng người ta có chí khí, có mắt nhìn, kiên định, nhưng lại có những người không chỉ nghèo mà còn không tự biết mình nghèo, muốn trèo cao, không có một chút chỉ khí nào, vậy thì sao có thể trách người khác chọc vào vết thương lòng của anh ta chứ."

Nhưng người xung quanh không ngừng lên tiếng, nói những lời không hay về Sở Quốc Thiên, nói anh ngay cả thở cũng lãng phí tài nguyên.

Lâm Uyển Vy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ấy năm lần bảy lượt muốn lên tiếng giúp Sở Quốc Thiên nhưng đều bị Sở Quốc Thiên chặn lại.