Có Chồng Là Thần y

Chương 677




Tiếng chuông vang lên vài lần phía bên kia mới bắt máy, giọng nói một người phụ nữ truyền tới, có vẻ rất không kiên nhẫn. “A lộ, ai thế? Có chuyện gì?”

Hắc Hồ vội vàng tươi cười nịnh nọt nói: “Chị Trần, là tôi đây, Hắc Hồ, chị còn nhớ tôi không?”

Không biết người bên kia đầu dây điện thoại đã nhớ ra chưa, im lặng một lúc mới nhàn nhạt đáp lời: “Có chuyện gì thế?”

Hắc Hồ vội nói: “Chị Trần, là thế này, có một tên nhãi bắt nạt anh em của tôi, chuyện này những người nghĩa khí như chúng tôi sao có thể nhịn được? Đúng không, cho nên mới muốn xin chị ra mặt, giúp tôi xử lý tên nhãi không biết sống chết này!”

Chị Trần nghe vậy, không khỏi nhíu chặt mày nói: “Tên đó từ đầu tới?”. “Chẳng tới từ đầu cả, chính là một tên rác rưởi không co mắt nhìn!” Hắc Hổ tức giận nói. “Vậy mà cũng cần tôi ra tay?” Người phụ nữ có chút không vui nói.

Hắc Hổ sửng số, có chút xấu hổ cười cười, không biết nên nói thế nào.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới có chút không tình nguyện nói: "Được rồi, chỉ có lần này thôi đấy, gửi địa chỉ cho tôi.”

Hắc Hồ nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng bừng lên: "Cảm ơn, cảm ơn chị Trần, cảm ơn chị Trần nhiều...

Tắt điện thoại, Trần Thu Mai nhìn xuyên qua kính chiếu hậu về phía ghế sau, người phụ nữ môi đỏ với vẻ mặt nhàn nhã, có chút khó hiểu. “Tổng giám đốc Dương, tên Hắc Hổ này là một tên lưu mạnh côn đồ, cùng lắm là lúc trước giúp chúng ta ra tay một lần, sao phải để ý tới loại người đó chứ?”

Người phụ nữ môi đỏ đó là Dương Cảnh, khiến người ta sợ hãi nhất trong giới thế lực ngầm.

Dương Cảnh châm điếu thuốc, âm trầm phun ra vài ngụm khỏi, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Chính vì tên đó lưu manh vô lại, thủ đoạn dơ bẩn, mới có thể nhân lúc còn sớm ra tay loại bỏ, lần này giúp anh ta giải quyết, tránh để sau này tìm tới gây phiền toái!”

Trần Thu Mai đáp một tiếng. “Thuận đường đi qua đó đi.”

Trần Thu Mai đáp lời: "Vâng!”

Hắc Hổ cúp điện thoại, vẻ mặt đắc ý nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Tên nhãi, chị Trần chính là thuộc hả của tổng giám đốc Dương có thể lực lớn nhất Hoan Châu.

Tên nhãi mày thảm rồi biết không? Đắc tội với hội Kền Kền bọn tao thì cũng lắm gãy tay gãy chân là xong, nhưng tổng giám đốc Dương có thể lực trải rộng khắp thành phố Hoan Châu này, sự lợi hại đó mày có hiểu được không? “Đến lúc đó, cho dù mày là ai đi nữa, mày có làm gì đi nữa, chị Trần cũng có thể hủy hoại tất cả mọi thứ của mày khiến mày không ngóc đầu lên nổi! Tên nhãi này, như vậy còn đáng sợ hơn cả cái chết đấy. Đám người xung quanh nghe vậy trong lòng không khỏi cảm thấy sửng sốt. Tổng giám đốc Dương? Lẽ nào là Tổng giám đốc

Dương của hộp đêm Love Night?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Quốc Thiên dần trở nên phức tạp.

Nếu thật sự là tổng giám đốc Dương đó, vậy thì thật sự thảm rồi.

Phải biết rằng, tổng giám đốc Dương của hộp đêm Love Night hiện giờ là người có thế lực lớn nhất trong giới thể lực ngầm ở Hoan Châu.

Bất luận là kẻ nào đi nữa cũng không muốn chọc phải một nhân vật như vậy.

Mọi người ở đây đều cho rằng Sở Quốc Thiên sẽ nhân cơ hội chạy thoát, nhưng lại thấy đối phương vẫn bình tĩnh đứng nguyên ở chỗ cũ, như thể không chút để ý về những lời Hắc Hồ vừa nói.

Rốt cuộc sao lại như vậy chứ?

Thanh niên trẻ này rốt cuộc là ai chứ?

Vì sao từ đầu tới cuối anh đều không chút sợ hãi nào?

Anh không thể nào không biết tổng giám đốc Dương được. Vậy thì sao sắc mặt lại không chút sợ hãi, kiêng kỵ như vậy chứ?

Hắc Hổ thấy dáng vẻ bình tĩnh như vậy của Sở Quốc Thiên, trong lòng không khỏi thầm nói.

Khoảng chưa tới mười phút đồng hồ sau, đảm người bên ngoài liên tiếp ồ lên.

Hắc Hồ vừa thấy động tĩnh, biết là Trần Thu Mai tới, ảnh mặt không khỏi sáng bừng.

Vừa muốn đi tới thì lại thấy bóng dáng đi ở phía trước đối phương. Nhất thời, Hắc Hổ không thể tin vào hai mắt mình, vẻ mặt càng không giấu nổi vui mừng.