Có Chồng Là Thần y

Chương 672




Tên côn đồ đứng ở đó như muốn hét to lên điều gì đó.

Nhưng mà ngay một giây sau đó nắm đấm của Sở Quốc Thiên đã rời lên trên mặt của anh ta.

Bup!

Tên côn đồ kia lập tức bị đấm ngã ở trên mặt đất. “Mày dám đánh tao? Mày lại dám làm như vậy, mày có biết bọn tao là hội Kền Kền không! Con mẹ nói, mày cứ chờ đấy cho tao! Đại ca của bọn tao đang đến đây rồi, mà cứ chuẩn bị chờ chết đi!” Tên côn đồ ôm lấy gương mặt bị đấm sưng lên của mình, phẫn nộ quát. “Tao liều mạng với mày!”

Tên côn đồ rống lên, lập tức bò dậy sau đó phóng nhanh đến chỗ của Sở Quốc Thiên.

Nhưng mà anh ta còn chưa tới gần thì Sở Quốc Thiên đã nhấc một chân lên đạp bay anh ta.

Một cú đạp này có thể nói là Sở Quốc Thiên đã sử dụng mười phần lực.

Chỉ có thể nghe thấy một tiếng vang thật lớn! Râm!

Cả cơ thể của tên côn đồ giống như là quả bóng bị đá bay ra ngoài, ngay sau đó là văng đập mạnh vào bức tường, ngã xuống cuộn tròn lại trên mặt đất. Anh ta ôm lấy chiếc bụng của chính mình rồi cuộn người lại giống như một con tôm, một hồi run rẩy, đau đớn đến nỗi anh ta không thể đứng dậy được, không ngừng co vào duỗi ra. “Mấy người hãy nghe cho kỹ đây, tôi mặc kệ mấy người là người nào, cũng không quan tâm đến chỗ dựa sau lưng của mấy người khủng khiếp đến đầu nhưng mà chỉ cần các người uy hiếp đến sự an toàn của người nhà tôi thì nhất định tôi sẽ không tha cho mấy người!”

Sở Quốc Thiên vừa nói vừa đi tới đó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, anh xoay người rút ra một con dao gọt trái cây ở bên hông của đối phương.

Gương mặt của tên côn đồ lập tức trắng bệch, hoảng sợ nhìn vào Sở Quốc Thiên, anh ta run rẩy nói: “Mày... mày định làm gì hà?” “Việc này mà anh không đoán được ra sao?” Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, dưới đáy mắt xuất hiện một vẻ giống như muốn chơi liều một lần: “Tay nào của anh lấy điện thoại chụp? Để xem anh có còn lấy tay đó chụp được nữa hay không!”

Cái gì?

Tên côn đồ nghe xong thì hận mình không thể hôn mê ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt anh ta cảm thấy như yết hầu của mình bị ai đó giữ lại, lập tức muốn gọi người tới cứu mình. “Mày... Mày điên rồi sao? Tao đã nói rồi đại ca của bọn tạo sắp đến đây rồi, nếu như mày thực sự làm như vậy thì mày có biết hậu quả là gì không? Thả tạo ra maul Mau buông tạo ra! Cái tên điên này." Tên côn đồ gào thét sau đó giãy dụa liên tục.

Anh ta không hề nghĩ tới hôm nay lại gặp phải một người không sợ chết đến như vậy, đã đánh bọn họ thì thôi đi lại còn muốn sử dụng dao. Ngay cả ba chữ hội Kền Kền cũng không thể uy hiếp được anh. “Tôi cho các người ba giây đồng hồ để cân nhắc, trong vòng ba giây phải nói cho tôi biết vừa rồi anh đã dùng điện thoại chụp như thế nào, nếu như anh không nói thì cũng đừng trách tôi sẽ làm điều đó với anh. Sở Quốc Thiên nói xong thì liền bắt đầu đếm ngược. "Ba!" "Hai!" “Không được! Không được! Đại ca, tôi van cầu anh hãy bỏ qua cho tôi lần này! Tôi thực sự đã sai rồi, tôi biết là tôi thực sự đã làm sai, là do tôi không đúng!” “Chỉ cần anh buông tha cho tôi thì anh muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi sẽ thề trước mặt của anh, cả cuộc đời này tôi nhất định sẽ không đi quấy rối phụ nữ nữa!”

Tên côn đồ sợ tới mức hồn bay phách lạc, vẻ mặt buồn rười rượi hô: “Tôi sẽ đi xin lỗi! Tôi sẽ dập đầu xin lỗi vợ của anh có được không! Cầu xin anh, tôi cầu xin anh làm ơn hãy tha cho tôi đi! Hãy để cho tôi một con đường sống” “Thật không, tại sao tôi lại có cảm giác khiến cho anh phải chịu uất ức vậy nhỉ?” Sở Quốc Thiên vuốt vuốt con dao gọt trái cây ở trong tay, cười lạnh nói. “Không uất ức! Không uất ức! Đây chính là vinh hạnh của tôi! Là do tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện!” Tên côn đồ nghe xong thì lập tức cảm thấy nơm nớp lo sợ với vàng nói. "Vậy thì còn nằm sấp ở đấy làm gì hả?” Sở Quốc Thiên quát lớn một tiếng. “Dạ dạ dạ.” Tên côn đồ nói xong thì cũng không quan tâm đến mấy chỗ đau đớn của mình mà vội vàng lảo đảo đứng lên cả người khẩn trương đầu đầy mồ hôi. “Thưa cô, là tôi đã sai rồi, tôi lẽ ra không nên quấy rối cô, tôi đúng là không phải người mà, tôi chính là một tên rác rưởi, thực sự xin lỗi cô, cầu xin cô hãy tha thứ cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ không dám làm như vậy nữa. Tên côn đồ quỳ gối xuống trước mặt Lâm Thanh Di khóc lóc chảy nước mắt, vừa nói vừa hung hăng tát mạnh vào mặt của mình.

Tên đàn ông vạm vỡ kia khi bị Sở Quốc Thiên dáng một đòn mạnh ngã xuống đất thì mặt mày tối sầm lại...