Có Chồng Là Thần y

Chương 537




**********

“Không dám không dám, tôi không nhiều lời nữa, xin phó Các chủ hãy dừng bước.” “Được, Viên Duy, thay tôi tiễn các vị khách quý ra ngoài.” Thượng Vân Minh không khách sáo thêm nữa. “Vâng, phó Các chủ.” Viên Duy lên tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn những người đó và cười nói: “Các vị khách quý, mời bên này.”

Thế là nhưng người đó lập tức rời khỏi phòng khách.

Từ đầu đến cuối, Thượng Vân Minh đều ngồi ở ghế trên mà nhìn nhóm người rời đi.

Chờ khi bọn họ đã khuất khỏi tầm mắt, mọi người mới từ từ thu hồi ánh nhìn lại. “Phó Các chủ, những người này không màng ngàn dặm xa xôi mà đến đây, nhất định là có mục đích khác. Ông cảm thấy thật sự có thể tin bọn họ được sao? Ngàn vạn lần đừng để Dược Các của chúng ta trở thành cây giáo mặc cho người khác sử dụng. Một ông lão râu hoa râm bên cạnh nói bằng giọng nặng nề và đầy nghiêm túc.

Thượng Vân Minh nhíu mày, nhìn thầy giáo dày dặn kinh nghiệm lâu năm của Dược Các, Bạch Nguyễn Quốc: “Ông đang nhắc đến việc giết Vương Trạch à?”

Bạch Nguyễn Quốc gật đầu: “Đúng! Bởi vì hiện tại như thế, tất cả nỗi thù hận của Y Đạo Môn đều tập trung trên người chúng ta. Tôi nghe nói sở dĩ nhóm người đó đối phó Y Đạo Môn chủ yếu vì muốn lấy phương thuốc ở trong tay của thần y Sở. Tôi lo lắng họ hy vọng chúng ta đối đầu với Y Đạo Môn, sau đó bình chân như vại làm ngư ông đắc lợi. “Ha ha, ông Bạch à, tôi nói ông lo lắng quá nhiều rồi. Nếu tầm mắt của nhóm người này hạn hẹp như vậy, sao bọn họ sẽ ở lại Yên Kinh, vùng trời của chúng ta cơ chứ. Thượng Vân Minh cười nói.

Bạch Nguyễn Quốc vẫn có hơi lo lắng: “Tôi chỉ lo lắng mà thôi.” “Ông có thể yên tâm, bởi vì dù họ không tính toán để cho chúng ta động vào Vương Trạch, chúng ta cũng sẽ không để Vương Trạch còn sống mà bước ra khỏi Dược Các. Thượng Vân Minh “hừ” một tiếng, cười nói.

Một thầy giáo trẻ tuổi bên cạnh tên Trương Khải có hơi không hiểu nên lập tức hỏi: “Vì sao?” “Việc này ấy, bởi vì bây giờ chúng ta cần chính là ra oai, cần tạo nên tác dụng khiếp sợ nhất định. Hơn nữa tôi còn muốn cho Y Đạo Môn biết rằng, bang nhóm của bọn họ cơ bản là một thứ không đáng được nhắc đến ở trong mắt Dược Các chúng ta. Vương Trạch chẳng qua chỉ là vật hy sinh không thể tránh khỏi trong cuộc đấu tranh giữa hai phái mà thôi. Muốn trách thì phải trách ông ta xui xẻo!”

Trên khuôn mặt Thượng Vân Minh hiện lên vẻ lo lắng. “Hơn nữa không chỉ có nhóm người kia mới cảm thấy hứng thú với phương thuốc ở trong tay của thần y Sở, Dược Các chúng ta cũng phải có tính toán của mình. Bây giờ Các chủ của chúng ta đã có một ít kế hoạch, lúc này chính là lúc kế hoạch bắt đầu mà thôi.” “Chỉ là, mắt thấy hội nghị sắp được tổ chức, chúng ta lại trở mặt với Y Đạo Môn trong thời gian này, không phải đó là một hành động không sáng suốt hay sao?” “Đừng lo lắng quá, Dược Các của chúng ta không phải là Dược Các trước kia. Nói đến đây, thật ra chúng ta còn phải cảm ơn thần y Sở một phen nữa kìa. Nếu không vì cậu ta, chúng ta đã không thể nhẹ nhàng kéo đến nhiều thiên tài y thuật xuất sắc trong giới đến làm chỗ dựa vững chắc cho chúng ta được. Hiện tại, nếu thần y Sở muốn gây rắc rối cho chúng ta, những thiên tài đó sẽ không đối xử lạnh lùng. Một bang phải chỉ mới thành lập hơn một năm của bọn họ, dựa vào gì mà muốn đấu với Dược Các chúng ta Buồn cười!” Khuôn mặt Thượng Vân Minh lộ vẻ khinh thường. “Thật hay giả vậy? Chẳng qua những thiên tài đó dựa vào gì mà lựa chọn đứng về phía chúng ta?” “Cậu còn không hiểu sao? Những lão già đó, người này còn tham lam hơn người kia. Ai mà không thèm khát phương thuốc trong tay thần y Sở kia chứ? Hơn nữa, Y Đạo Môn đương không xuất hiện đã uy hiếp đến lợi ích của bọn họ. Hơn nữa, hiện tại lại có thần y Sở chữa bệnh miễn phí, việc đó trực tiếp làm cho thu nhập của các hiệu thuốc dưới quyền bọn họ nhanh chóng tuột dốc không phanh, bọn họ làm sao có thể ngồi yên chờ chết được? So với Dược Các của chúng ta, bọn họ càng hận không thể khiến Y Đạo Môn và thần y Sở đó chết ngay lập tức. “Thì ra là như thế. Cập nhật chương mới nhất tại T*гцуeлАРР.coм

Lúc này, mọi người nghe vậy thì giống như mới vừa bừng tỉnh từ trong cơn mơ.

Ánh mắt của Thượng Vân Minh lóe lên không ngừng, không biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì.