Có Chồng Là Thần y

Chương 497




Vẻ mặt của Dương Quốc Khánh vô cùng đau đớn, ông ấy cứ thế phải trơ mắt ra nhìn vợ mình nhận hết mọi đẳng cay tủi nhục, bản thân ông ấy lại chẳng thể làm gì khác, ai cũng có thể tưởng tưởng ra được cảm giác này bất lực đến chừng nào.

Thế nhưng, Sở Quốc Thiên cũng chẳng có chút đồng tình hay khoan dung gì, anh nhìn chằm chằm vào Dương Quốc Khánh, lạnh lùng nói: “Ông cũng biết rõ cái nhà họ Dương này cũng không phải thứ tốt lành gì, sao lại ngăn cản tôi đòi lại công bằng cho dì Nhã Đan chứ?”

Đòi lại công bằng?

Dương Quốc Khánh nghe vậy, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, đôi mắt ông ấy đỏ bừng lên, gầm nhẹ: “Tại sao tôi lại ngăn cậu ư? Còn không phải là do tôi không muốn nhìn thấy cậu đi chịu chết như thế!” “Tôi đã chứng kiến cảnh Nhã Đan bị bắt nạt nên tôi tuyệt đối sẽ không để cậu đi theo vết xe đổ của bà ấy. Bà ấy xem cậu như là con ruột, chẳng lẽ tôi lại không xem cậu như con ruột của mình sao?”

Tuy nhiên, ông ấy nói được vài câu thì cảm xúc lại lần nữa giảm xuống: “Bây giờ, Ngọc Bích đã bị bọn người Đế Vương mang đi, còn Nhã Đan lại biến thành bộ dạng này, tôi thật sự không hy vọng cậu sẽ bị cuốn vào chuyện này, cho dù Nhã Đan có biết thì bà ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của tôi thôi vì vậy... cậu đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch ấy nữa!”

Sắc mặt Dương Quốc Khánh trở nên ảo não, nhưng Sở Quốc Thiên cũng biết rằng lời vừa nãy của ông ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng, chân thành, chẳng có chút ý gì dối gian. Ngừng một chút, Sở Quốc Thiên đưa tay ra, truyền vào cơ thể ông ấy một luồng chân khí, khiến cảm xúc của ông ấy dần dần ổn định trở lại. “Ông Dương à, ông cứ yên tâm đi, nếu tôi đã dám đơn thương độc mã xông vào nhà họ Dương thì chắc chắn là có chỗ dựa vào, tôi không ngại nói cho ông biết, nhà họ Dương đối với tôi cũng chỉ là một con kiến mà thôi!”

Sở Quốc Thiên nói năng cùng điềm tĩnh, nhưng Dương Quốc Khánh lại chẳng chút tin tưởng. Ông ấy trừng Sở Quốc Thiên, tràn đầy kích động, nói: “Quốc Thiên à, cậu ăn nói bậy bạ gì thế? Nhà họ Dương chính là một gia tộc lớn ở Yến Kinh, làm sao một người như cậu có thể đối phó lại được chứ?” “Ông Dương.. “Không cần nói nữa, nếu cậu vẫn còn xem Nhã Đan là dì của cậu thì tôi đây chính là chú của cậu, cậu là vãn bối thì phải nghe theo lời của tôi nói!” Dương Quốc Khánh đột iên ngắt lời Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên nhíu mày, cũng không lập tức phản bác.

Dương Quốc Khánh cho rằng mình đã thuyết phục được Sở Quốc Thiên, ông ấy nói tiếp: “Quốc Thiên, tôi biết hôm nay cậu đến là vì Nhã Đan cũng là vì vợ của cậu, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, nhà họ Dương không đơn giản như cậu nghĩ cũng chẳng dễ đối phó đâu. Vạn nhất cậu có xảy ra sơ xuất gì, vợ của cậu phải làm sao? Dì Nhã Đan của cậu phải làm sao bây giờ? Cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của bọn họ hay chưa?” Cập nhật chương mới nhất tại Tгц*уeлАРР.cом

Sở Quốc Thiên trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: “Ông Dương, tôi hiểu nỗi lo lắng của ông, nhưng ông thật sự không cần phải lo nghĩ nhiều như thế, tôi năng lực đối phó nhà họ Dương, thật sự có năng lực đó!” “Tôi không tin!”

Nào ngờ, Dương Quốc Khánh lại dầu muối không ăn, nói xong còn đưa tay ngăn cản Sở Quốc Thiên, nói: “Quốc Thiên, nếu cậu không chịu nghe lời tôi thì tôi tôi...tôi sẽ chết trước mặt cháu!”

Thấy Dương Quốc Khánh muốn đâm đầu vào bồn hoa, Sở Quốc Thiên vội giữ ông lại, gấp giọng khuyên nhủ: “Ông Dương, tội gì mà ông phải như thế chứ?" “Tội gì sao?”

Trên gương mặt của Dương Quốc Khánh hiện lên một tia tự giễu: “Tôi đã mất đi Ngọc Bích rồi, bây giờ ngay đã Nhã Đan cũng không thể gặp được, tôi thật sự không muốn phải hy sinh thêm người nào nữa, nếu không cả đời tôi sẽ mãi sống trong sự tự trách và nổi thống khổ... Cháu trai ngoan, cậu có thể hiểu cho nỗi khổ của tôi được không?"

Sở Quốc Thiên không tỏ ý kiến, nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ không hiểu được, nhưng vừa mới trải qua chuyện lúc nãy, anh đương nhiên có thể đồng cảm như thể bản thân là người trong cuộc.

Tuy cách làm của Dương Quốc Khánh quả thật không đàn ông cũng chẳng có trách nhiệm, nhưng so với cái người được gọi là “bố” kia của anh thì đã tốt hơn rất nhiều, rất rất nhiều rồi...