Có Chồng Là Thần y

Chương 440




Vân Thành và Yên Kinh liền nhau, thuộc loại thành phố cấp một của nước Viễn, dân số cư trú gần tám chữ số, rất phát triển.

Ở vùng ngoại ô của Vân Thành, có một ngọn núi tên là núi Vân, nhà họ Long thì nằm ở giữa sườn núi của núi Vân, cũng có thể xem như là đoạn tuyệt với nhân thế.

Sở Quốc Thiên và Vương Trạch ngồi máy bay tư nhân hạ cánh ở nơi cách trang viên nhà họ Long hơn 1 km.

Nhìn Sở Quốc Thiên đơn thương độc mã muốn xông vào trang viên nhà họ Long, Vương Trạch không khỏi lo lắng nói: “Cậu Sở, cậu... thật sự không sợ kết thù với nhà họ Long sao?”

Ông ta rất rõ thực lực của nhà họ Long, cho nên mới không muốn Sở Quốc Thiên lại đi đắc tội một gia tộc lớn, nếu không, cho dù Sở Quốc Thiên lợi hại thế nào đi nữa, cũng khó tranh khỏi phiền phức không ngừng kéo tới.

Dù sao, bây giờ người và thế lực mà Sở Quốc Thiên đắc tội cũng đã quá nhiều rồi, đổi lại là một người bình thường, căn bản bọn họsẽ không bộc lộ tài năng như vậy, chỉ là, Sở Quốc Thiên hình như chưa bao giờ cảm thấy phiền não ở phương diện này, khiến cho tâm tình của ông ta giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, phập phồng lên xuống không ngừng. “Ông cảm thấy tôi sẽ sợ sao?” Sở Quốc Thiên cũng không buồn quay đầu lại hỏi. “Cậu Sở, đừng trách họ Vương tôi nói nhiều, tôi chính là cảm thấy cậu còn trẻ, không đáng chỉ vì một lời không hợp thì phải gây thù chuốc oán với mấy gia tộc lớn đó, chúng ta có thể xử lý trong êm đẹp hoà bình là tốt nhất.

Sở Quốc Thiên nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch: “Con người tôi cũng không thích mắc nợ tình cảm, mặc dù Vương Vũ Huyền đi tới nhà họ Long là mong muốn cá nhân của cô ấy, nhưng mặc kệ nói như thế nào, dự tính ban đầu cũng là vì cô ấy muốn tốt cho tôi, cho nên dưới điều kiện tiên quyết là mang cô ấy an toàn ra ngoài, nếu nhà họ Long không quá phận, tôi cũng sẽ không gây sự ép người.

Trong lòng Vương Trạch thoảng buông lỏng, ông ta nhìn thoáng qua sau lưng Sở Quốc Thiên, nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Cậu Sở, thật ra chúng ta tùy tiện đến thăm nhà họ Long như vậy cũng không thỏa đáng lắm, cho nên trước khi chúng ta lên máy bay, tôi đã để cho cháu ngoại trai của tôi ở Vân Thành đến trang viên nhà họ Long trước để thăm dò tình thế, cậu... sẽ không trách tôi tự tiện chủ trương chứ?”

Bước chân Sở Quốc Thiên dừng một chút, vẻ mặt không vui, nhưng mà nghĩ đến Vương Trạch cũng là suy nghĩ cho mình, cuối cùng anh thầm thở dài một tiếng, nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa. “Vâng, thưa cậu Sở!” Vương Trạch cung kính kh người. “Ông đã làm tốt công tác chuẩn bị, vậy ông hỏi trước cháu ngoại trai của ông bây giờ mọi chuyện đang ở tình huống gì đi, nếu là nhà họ Long nguyện ý thả người, tôi cũng sẽ không khiến bọn họ khó xử. Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói. “Được a

Vương Trạch nói xong liền gọi điện thoại cho cháu ngoại trai, nhưng cho đến khi tiếng chuông chấm dứt, cũng không có ai nhận. “Thằng nhóc này đang làm cái gì không biết, ngay cả điện thoại cũng không nhận?” ТrцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh* nhất

Vương Trạch nhíu mày, lại ấn gọi tiếp.

Nhưng mà, cho dù ông ta gọi bao nhiêu cuộc, điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không có người nhận. "Không ai nhận sao?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.

Vương Trạch xấu hổ gật đầu. “Chuyện đó trở về rồi nói sau, chúng ta đi trang viên nhà họ Long trước.” Sở Quốc Thiên trầm ngâm chốc lát, liền đưa ra quyết định.

Vì thế, Vương Trạch chỉ có thể gạt suy nghĩ lung tung trong đầu đi, cùng Sở Quốc Thiên đi tới trang viên nhà họ Long.

Nhưng bọn họ mới đi đến chân núi Vân, đã lập tức phát hiện một đám người đang ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, thấp giọng nói chuyện với nhau gì đó.

Sở Quốc Thiên giật mình, ngăn lại một người đàn ông từ chân núi đi đến hỏi: “Xin chào anh, xin hỏi phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Phía trước à, có một chàng trai bị người đánh gãy tử chi nằm nơi đó, vừa rồi được người ta phát hiện sau đó có người kêu xe cứu thương, chẳng qua chàng trai đó bị thương quá nặng, chỉ sợ... không chống đỡ nổi, ai!”

Chàng trai?

Lời của người đàn ông vừa ra khỏi miệng, Vương Trạch dường như nghĩ đến cái gì, đồng thời trong lòng ông ta trầm xuống, liền chạy tới đám người đó giống như bị điên.

Lúc ông ta chen lấn qua được đám người, nhìn chàng trai bị đánh gãy tứ chi đang nằm ở trên mặt đất, sắc mặt lập tức kinh hãi, lửa giận bừng bừng trong nháy mắt bộc phát ra