Có Chồng Là Thần y

Chương 409




**********

Chương 409: Đã lâu không gặp

Theo di chứng của “Thanh Phế Linh” dần dần nổi lên, toàn bộ nước Viễn đều xuất hiện mức độ hỗn loạn khác nhau.

Trong lúc nhất thời, bệnh nhân dùng “Thanh Phế Linh” đều xuất hiện các mức độ vấn đề khác nhau, may mắn cho đến bây giờ vẫn chưa có trường hợp tử vong nào.

Nhưng nhà họ Sở vẫn như cũ không thể tránh khỏi trở thành người đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bất kể là tầng lớp thượng lưu hay bình dân trong xã hội thì tất cả đều hướng mũi nhọn về phía bọn họ.

Nhưng tình hình bên trong của nhà họ Sở thật sự quá lớn, cho dù đối mặt với sự công kích trên toàn quốc gia, nhưng bọn họ vẫn bền bì không bị đánh bại, chỉ là vì thế nên bọn họ đã phải vận dụng tất cả quan hệ và thủ đoạn có thể dùng được.

Trả tiền, bỏ ra nhân lực, thêm nhân viên y tế.

Dù sao thì mặc dù di chứng của “Thanh Phế Linh” cực kỳ khủng bố, nhưng cũng không gây tử vong, chỉ cần chữa trị từng người một, bệnh tình của bệnh nhân cũng có thể hoàn toàn ổn định trở lại.

Tuy rằng toàn bộ sự kiện này nhìn như tiếng vang rất lớn, nhưng trên thực tế cũng không thể làm lay chuyển địa vị nhà họ Sở được, tổn thất của bọn họ, chẳng qua chỉ là tiêu hao một ít danh dự và tiền bạc mà thôi.

Chỉ là Sở Quốc Thiên cũng không trông cậy vào việc lợi dụng sự kiện lần này đánh bại nhà họ Sở, nếu bọn họ thật sự dễ đối phó như vậy thì nhà họ Sở cũng sẽ không sừng sững chưa một lần ngã xuống từ trước cho đến tận bây giờ.

Y Đạo Môn.

Dưới sự chỉ đạo của Sở Quốc Thiên, Triệu Thiên Hoằng nhanh chóng thành lập phân hội Y Đạo Môn ở Hoan Châu.

Điều khiến Sở Quốc Thiên không nghĩ tới chính là, không chỉ là Triệu Thiên Hoằng, ngay cả Nam Cung Thế và những nhà y học nổi tiếng như Vương Trạch cũng đồng ý gia nhập vô điều kiện.

Ngoài ra, còn có Trương Hoàng Vĩ, một sinh viên mà anh thuận tiên tiếp nhận khi còn học tại học viện y học Nam Cung, và với Lăng Ngọc Vân của núi Vân Bạch cũng tham gia.

Có những vị danh y nổi tiếng Trung Quốc này tự mình tham gia và tuyên truyền, hơn nữa lần này đồng thời xảy ra sự kiện “Thanh Phế Linh”, cho nên Y Đạo Môn rất nhanh đã thành lập được các phân hội trên toàn quốc, thu hút vô số người theo nghề Trung ty.

Y thuật của bọn họ không nhất thiết phải cực kỳ tinh thông, nhưng bọn họ đều là những người có nhân phẩm và y đức rất tốt, cho nên sau khi vào Y Đạo Môn đã lập tức hình thành sức chiến đấu hùng mạnh gắn kết với nhau.

Sau khi Sở Quốc Thiên biết được tin tức này, trong lòng anh vô cùng mừng rỡ, cũng quyết định trước đó chuẩn bị toàn bộ đồ dùng cần thiết cho các thành viên Y Đạo Môn trên cả nước, để cho bọn họ nhất định phải chữa trị cho bệnh nhân ở khắp các địa phương.

Vì vậy, các thành viên của Y Đạo Môn trên khắp đất nước bắt đầu thu nhận điều trị cho mỗi bệnh nhân bị di chứng do “Thanh Phế Linh” gây ra, sử dụng các phương tiện truyền thông và quảng cáo để một số bệnh nhân chưa nhận được tin tức nhanh chóng tự mình đến các cơ sở y tế địa phương đi tìm bác sĩ thuộc Y Đạo Môn.

Mới đầu, công chúng cũng không tin vào Y Đạo Môn, dù sao bọn họ đối với loại tổ chức bác sĩ mới thành lập này vẫn còn rất xa lạ, nghi ngờ tổ chức Y Đạo Môn có dụng tâm khác, nhưng sau khi Y Đạo Môn lần lượt chữa khỏi cho một nhóm bệnh nhân, danh tiếng lập tức truyền ra xa.

Danh tiếng của Y Đạo Môn trong nháy mắt đã ở như thể lửa cháy lan ra đồng cỏ, phủ sóng khắp cả nước, không chỉ là quần chúng truyền tai nhau bình thường, cho dù là phương tiện truyền thông, mạng lưới internet, thậm chí cả giới Đông cũng đều biết đến sự tồn tại của Y Đạo Môn.

Y Đạo Môn phân hội Hoan Châu.

Sở Quốc Thiên đứng ở trên cao, nhìn những nhân viên y tế bận rộn không ngơi tay phía dưới, rốt cuộc những bệnh nhân và người nhà không còn làm ầm làm ĩ nữa, khỏe miệng anh hiện lên một nụ cười nhạt. “Anh Sở, bây giờ... bọn họ hẳn là đã biết mục đích tôi làm tất cả những chuyện này rồi phải không?”

Vương Trạch đứng ở phía sau Sở Quốc Thiên, nghe được lời của anh thì không khỏi cười nói: “Anh Sở, theo tôi được biết, người nhà họ Sở đang trên đường đến đây, tin rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến tìm anh thôi!” “Thật không may, bây giờ chúng ta đã nắm vững toàn quyền chủ động, bọn họ không còn là đối thủ của chúng ta nữa rồi." Sở Quốc Thiên cười nói.

Vương Trạch không cho ý kiến, chỉ là trong lòng lại càng sùng bái Sở Quốc Thiên đến cực hạn.

Ban đầu, ông ta còn có vài điều khúc mắc không vui đối với Sở Quốc Thiên, dù sao thì lúc trước ở học viện y học Nam Cung, Sở Quốc Thiên căn bản không lưu tình mà đã cách chức ông ta, nhưng cũng chính Sở Quốc Thiên là người ở phía sau âm thầm ra tay cứu ông ta, làm cho trong lòng ông ta mâu thuẫn cực điểm. Cập nhật nhanh nhất trê*n ТгцyeлАРР.cом

Mãi cho đến hôm nay, sau khi thấy Sở Quốc Thiên bày mưu tính kế, ông ta mới hiểu rõ Sở Quốc Thiên thật quá kinh khủng, tuy rằng tuổi của Sở Quốc Thiên còn trẻ, nhưng giá trị võ lực và y thuật của anh căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể đạt tới.

Hơn nữa điều quan trọng hơn là, Sở Quốc Thiên không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cho dù làm ra chuyện kinh thiên động địa, vẫn như cũ mang bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt kia, thật sự làm cho người ta khó nắm bắt rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, hay có cái gì có thể làm cho trong lòng anh nổi lên gợn sóng hay không.

Sở Quốc Thiên không biết thái độ của Vương Trạch đối với anh đã âm thầm thay đổi, chỉ là cho dù có biết thì anh cũng sẽ không quá mức để ý.

Anh vốn là người đứng đầu Tây Kỳ, thần y tôn quý, đổi với những chuyện này, anh cũng chỉ coi là điều đương nhiên mà thôi, căn bản anh sẽ không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào.

Điều duy nhất trong lòng anh quan tâm chính là Lâm Thanh Di và Bảo Nhi, ở giai đoạn này, chuyện anh muốn làm nhất chính là để Lâm Thanh Di tiếp nhận anh, để Bảo Nhi và anh vẫn được ở cùng nhau.

Chỉ tiếc, chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, tuy rằng Bảo Nhi đối với anh vừa kính trọng lại vừa thương yêu, nhưng bởi vì nguyên nhân ở Lâm Thanh Di, cho dù anh đã trở về Hoan Châu mấy tháng, nhưng vẫn không được vui vẻ lấy một ngày.

Sở Quốc Thiên gạt bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, xác định toàn bộ các phân hội của Y Đạo Môn đều dựa theo kế hoạch chữa trị bệnh nhân đâu vào đấy, anh lập tức dự định rời đi.

Nhưng điều khiến anh không nghĩ tới chính là, khi anh còn chưa đi ra khỏi Y Đạo Môn, một chiếc xe cấp cứu đã nhanh chóng lái vào, ngay sau đó, một cụ bà được đưa xuống xe cứu thương dưới sự giúp đỡ của nhân viên y tế.

Khi Sở Quốc Thiên nhìn rõ khuôn mặt của cụ bà, vẻ mặt anh không khỏi sửng sốt, khóe miệng lập tức co giật, nhẹ giọng thì thào nói: “Bà cụ, đã lâu không gặp...