Có Chồng Là Thần y

Chương 391






**********

Sở Viêm cảm thấy sợ hãi trong lòng, hoàn toàn không dám tin mà nhìn Sở Quốc Thiên.

Anh đường đường là đệ tử của Sở gia, tên Chủ tịch Sở này rốt cuộc đã lấy đầu ra dũng khí mà dám động vào anh? Lẽ nào, hắn ta thật sự nghĩ Sở gia là đứa trẻ lên ba, muốn khai chiến với Sở gia?

Nhìn thấy bản thân đã bị treo lên, Sở Viêm lập tức hoảng loạn, hắn không kiềm được mà tức giận hét: “Chủ tịch Sở, mày mau thả tao xuống! Mày có biết là mày đang chơi với lửa không, nếu như mày thật sự dám động vào tạo, cho dù mày là Sở thần y, hay ông chủ lớn của Thiên Di Y Dược, thì mày phải xuống mồ cùng tao!

“Kha kha, Sở Viêm hình như mày đã quá tự cao rồi? Mày thật sự cho rằng bản thân mày là củ hành sao? Vả lại đừng nói Sở gia vốn không thể nào điều tra ra được là tao đã giết mày, cho dù bọn họ biết thì sao nào? Bây giờ phương thuốc của tao đang nằm trong tay mày, nếu như mày đã không giao lại cho tao, vậy tao giữ mày lại để làm gì?”

Sở Quốc Thiên nhìn sang Dương Cảnh, nói tiếp: “Cô đếm ngược cho hắn, nếu như hắn không giao ra phương thuốc, vậy cô cứ xử lý theo ý mình!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

“Vâng, anh Sở!” Dương Cảnh nhếch nụ cười lạnh lẽo: “Sở Viêm, tôi đếm đến ba, nếu như mày không ngoan ngoãn giao ra phương thuốc, hậu quả chắc mình cũng đã biết!”

Sở Viêm cảm thấy thấp thỏm, nhất là sau khi hắn ta nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên mặt Dương Anh, lần nữa nhớ đến khuôn mặt ghê tởm Dương Cảnh khi nãy của hắn, trong phút chốc hắn đã bất giác đầm đìa mồ hôi lạnh.

“Ba!” Dương Cảnh vừa đếm, vừa rút mạnh dao găm ra.

“Tụi mày không thể đụng vào tao, tao là người của Yến Kinh Sở gia!” Sở Viêm lặp tức kêu toáng lên.

"Hai!"

Nhưng chẳng có ai để ý lời đe dọa của Sở Viêm, cuối cùng hắn ta cũng đã biết sợ: “Tụi mày chứ là chuyện dại dột, tụi mày mà động vào tao thì chẳng lợi chút lợi nào đâu, mau thả tao ra, tao nhất định sẽ bỏ qua lần này cho tụi mày!”

“Một!”

Dương Cảnh đếm xong, nhanh như chớp đâm thẳng dao găm vào người Sở Viêm.

“Phập”

Trong chớp mắt dao găm đã đâm thẳng vào bắp đùi của Sở Viêm, khiến hắn ta đau đến mức hét toáng lên.

Đúng lúc Dương Cảnh chuẩn bị đâm hắn ta tiếp một nhát, của phòng đột nhiên bị ai đó đạp mạnh mở ra, sau đó nhìn thấy nhóm người Sở gia mà trước đây đã tìm đến Sở Quốc Thiên khí thế hùng hùng bước vào.

“Chú Phong! Mau đến cứu tôi với chú Phong, tụi này muốn giết chết tôi!” Vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu nhóm người, Sở Viêm giống như nhìn thấy cứu tinh, bạt mạng kêu cứu. Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhóm người tên là Sở Tuấn Phong, ông ta vừa nhìn thấy thương tích trên người Sở Viêm, phút chốc sắc mặt đã trở nên âm u, ông ta nhìn chằm chằm về phía Sở Quốc Thiên hỏi: “Chủ tịch Sở, chú là như vậy là muốn khai chiến với nhà họ Sở tôi?”

“Còn thế nào được nữa?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh đáp.

Sở Tuấn Phong ngây người, ông ta không ngờ Sở Quốc Thiên lại không hề sợ hãi như thế, có điều rất nhanh sau đó ông ta đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Chú thì xem là cái gì, nhà họ Sở là nơi chú có thể đắc tội được à?”

“Không thử thì làm sao biết được?”

“Chàng trai trẻ, chú mày từng nghe câu chơi với lửa có ngày chết cháy chưa? Nếu như bây giờ chú dừng tay lại có lẽ vẫn còn kịp, nếu không cho dù là ông trời thì cũng không cứu được chú đâu!”

“Thật sao?” Sở Quốc Thiên cười một cách miệt thị.

“Thả Sở Viêm ra!” Sở Tuấn Phong cất giọng ra lệnh.

Sở Quốc Thiên nhìn Sở Tuấn Phong như nhìn kẻ ngốc, sau đó thôi cười, cất giọng nhàn nhạt dặn dò: “Dương Cảnh, giết hắn!”

“Vâng!”

“Không..."

Nhìn thấy Dương Cảnh muốn đâm thẳng vào tim mình, Sở Viêm lập tức kêu lên đầy thảm thiết. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

"Keng!"

Đúng lúc Dương Cảnh sắp đâm thẳng vào tim Sở Viêm, không biết từ đâu một luồng ánh sáng màu bạc vụt qua, dao găm trong tay Dương Cảnh đã bị đánh rơi xuống đất.

Không đợi Dương Cảnh phản ứng, một luồng sáng bạc lại đập thẳng vào ngực cô ấy, sau đó, khiến cho cô ấy mất đi khả năng hoạt động.

"To gan!"

Bốn tên thuộc hạ của Dương Cảnh nhìn thấy cảnh này, lập tức muốn ra tay, kết quả lúc đó bốn luồng sáng bạc đã vụt qua, khống chế toàn bộ khả năng hoạt động của bọn họ.

Sở Quốc Thiên nhìn năm người đang bị khống chế, cau nhẹ mày nói: “Phi trầm thứ huyệt?”

“Không sai!”

Sở Tuấn Phong người vừa mới ra tay đắc ý hừ một tiếng: “Chàng trai trẻ, tôi biết chú đã từng đánh bại đoàn đại diện y tế nước Lang, bản thân chú cũng có bản lĩnh, nhưng muốn so sánh với y thuật truyền thừa của nhà họ Sở tôi, chú vốn không là cái gì cả!”

Sở Tuấn Phong nói rồi vẫy tay, lập tức, một nhóm thuộc hạ của ông ta đã

chapter content



chapter content