Có Chồng Là Thần y

Chương 351




**********

Tất cả mọi người bị câu trả lời của Mộ Dung Kính” khiến cho khiếp sợ.

Ngoại trừ Triệu Chí Quân ra, dường như tất cả mọi người đều biết rõ ràng là Tân Vận Hải muốn vu oan hãm hại “Mộ Dung Kính”, nhưng hiện tại tên tiểu tử này lại chủ động yêu cầu Tân Vận Hải đi kiểm tra vết thương, rốt cuộc anh ta định làm ầm ĩ lên như vậy sao?

Sở Quốc Thiên cũng không có quan tâm sự hoang mang của mọi người, anh thấy Tân Vận Hải không tỏ thái độ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không thành vấn đề!”

Tân Vận Hải hoàn hồn, cắn rằng nói: “Nếu cậu dám để tôi kiểm tra, nếu như tôi không kiểm tra, há chẳng phải bị đám tiểu tử này chê cười? Nhưng đừng trách tôi nhắc nhở cậu, nếu như tôi kiểm tra ra có thương tích, đến lúc đó cậu muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi!”

“Không đâu không đâu, thân phận của anh và địa vị đặt ở đây, tôi tin rằng kết quả anh đưa ra nhất định là công bằng công chính nhất!” Nào biết, Sở Quốc Thiên lại vội vàng xua xua tay, ý bảo Tân Vận Hải khô cần lo lắng quá.

“Được, vậy chuyện vết thương để tôi kiểm tra!”

Tuy rằng Tân Vận Hải không rõ “Mộ Dung Kính” đang muốn làm gì, nhưng việc đã đến nước này, cậu ta cũng không còn lựa chọn nào khác, sau khi nói xong, cậu ta lập tức đi đến mấy tên “Người bệnh”.

Thật ra kiểm tra vết thương cũng không phức tạp, với thực lực của Tân Vận Hải, không đến mười phút đều đã kiểm tra hết cho“Người bệnh” một lượt.

“Thầy Triệu, em đã kiểm tra xong vết thương rồi, kết quả rất rõ ràng, Mộ Dung Kính’ quả thật làm bọn họ bị thương!” Tân Vận Hải rút tay về, nghiêm túc nói với Triệu Chí Quân. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

Trước đây vốn dĩ Triệu Chí Quân đã kiểm tra qua vết thương rồi, cho nên rất bất mãn với yêu cầu “Mộ Dung Kính đòi kiểm tra vết thương lại lần nữa, bây giờ sau khi nghe thấy Tân Vận Hải nói, lập tức giận dữ hỏi nói: “Mộ Dung Kính, bây giờ cậu còn lời nào để nói không?”

“Mộ Dung Kính, cậu thừa nhận đi!”

“Không sai, cậu vẫn luôn sống chết không thừa nhận cũng không phải cách đâu!”

“Thừa nhận đi..."

Đã có Tân Vận Hải và Triệu Chí Quân tỏ thái độ, một đám nịnh nọt lập tức sôi nổi chỉ trích Sở Quốc Thiên.

Tân Vận Hải thấy thế, không khỏi cười lạnh trong lòng, tiểu tử thổi, đấu với tôi, cậu còn non lắm!

Ngữ Yến ở một góc hẻo lánh nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với ánh mắt sáng quắc, cô ta muốn nhìn xem Sở Quốc Thiên trong hồ lỗ rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như anh ta không thể thuyết phục được mọi người thì sẽ bị đuổi khỏi Dược Các rất nhanh, hơn nữa cũng không thể nào lấy được ban hổ châu!

Đối mặt với sự đổi trắng thay đen của mọi người, Sở Quốc Thiên cười, anh cười vô cùng vui vẻ, sau một lúc lâu, anh mới ngừng cười, nhìn chằm chằm Triệu Chí Quân gắt gao hỏi: “Thầy Triệu tôi có thể hỏi ông một vấn đề không?”

“Cậu nói đi.” Triệu Chí Quân không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đâu.

“Tôi muốn hỏi chính là, một người thầy của Dược Các biết rằng ông ta bị một tên đệ tử chơi đùa trong lòng bàn tay, thậm chí là toàn bộ tuyển thủ hậu trường, ngoại trừ người thầy đó không biết chuyện gì, là người bị lừa gạt, và những người khác hoặc là đổi trắng thay đen, hoặc là người khôn giữ mình, ông ta sẽ làm như thế nào?” Sở Quốc Thiên cười hỏi.

Mọi người nghe vậy, trong lòng bất ngờ.

Và hai mắt Triệu Chí Quân càng nghiêm trọng hơn, vẻ mặt không tốt nói: “Cậu có ý gì?”

“Ý còn chưa rõ ràng sao, tôi nói người thầy kia chính là ông, Tân Vận Hải hiện tại đang chơi đùa ông vòng vòng, và những người khác hoặc là phối hợp với cậu ta chơi ông, hoặc là lựa chọn không lên tiếng, đây là sự thật!” Sở Quốc Thiên trả lời.

Cái gì?

Tất cả mọi người không ngờ rằng vậy mà Sở Quốc Thiên căn bản không để ý cái gọi là kiểm tra vết thương, anh sớm đã nghĩ xong rồi sẽ dùng lời nói đơn giản thẳng thắn nhất chứng minh mình trong sạch.

Đặc biệt là Tân Vận Hải, trong lúc nhất thời cậu ta lại có một loại ảo giác bị đánh một quyền vào mặt, nhưng rất nhanh, cậu ta đã khôi phục lại, giải thích với Triệu Chí Quân nói: “Thầy Triệu, thầy đừng nghe tên tiểu tử này nói láo, cậu ra chính là muốn chết không nhận tội, em đề nghị thầy vẫn nên đuổi cậu ta ra khỏi đây ngay lập tức, loại người này chính là con sâu làm rầu nồi canh, sớm hay muộn sẽ gây phiền toái lớn cho chúng ta!”

Ánh mắt Triệu Chí Quân nhìn ánh hai người lưỡng lực, thật lâu sau, ông ta mới trầm giọng nói: “Người đâu, đuổi Mộ Dung Kính ra ngoài cho tôi!” “Vâng!”

Ngay lập tức, hai tên đệ tử lên tiếng, tiếp theo đi về phía Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên thấy thế, ánh mắt híp lại nói: “Thầy Triệu, nếu như lời nói vừa rồi của tôi không có được sự tín nhiệm của ông, vậy tôi cho ông xem bằng chứng lợi hại hơn nữa, ông muốn nhìn không?”

Tân Vận Hải bất ngờ, cậu ta vội vàng nói: “Mộ Dung Kính, đến lúc này cậu còn muốn đánh lừa dư luận, cậu thật sự cho rằng thầy Triệu sẽ tin tưởng cậu sao?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp

Tuy rằng cậu ta không biết rõ cái gọi là bằng chứng trong miệng Sở Quốc Thiên rốt cuộc là cái gì, nhưng cậu ta biết tránh voi chẳng xấu mặt nào, chỉ có mau chóng đuổi Sở Quốc Thiên đi mới là ổn thỏa nhất.

Triệu Chí Quân nghe vậy, bỗng nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu như thật sự giống như lời của “Mộ Dung Kính” nói, vậy chẳng phải ông ta biến thành một kẻ bị chế cười sao?

Tuy rằng ông ta không tin Tân Vận Hải và đệ tử tuyển thủ khác dám lừa bịp ông ta, nhưng không sợ việc to tát chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Nghĩ như vậy, ông ta trầm giọng nói: “Được, nếu cậu đã đều nói như vậy, vậy cậu đem chứng cứ ra đây, nếu như không thể thuyết phục được tôi nữa, cho dù cậu miệng lưỡi lươn lẹo như thế nào, tôi đều sẽ gọi người đuổi cậu ra ngoài!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Tân Vận Hải sợ hãi.

“Thầy Triệu, thầy nhất định đừng tin cậu ta, cậu ta chính là đâm bị thóc chọc bị gạo!” Tân Vận Hải vội vàng nói một câu.

Nhìn biểu cảm nôn nóng trên mặt Tân Vận Hải, Triệu Chí Quân cau mày lại, nói: “Cậu không làm chuyện trái với lương tâm sợ cái gì?”

"Em...."

“Được rồi, cậu không cần nói nữa, Mộ Dung Kính, đem chứng cứ của cậu ra đây.” Triệu Chí Quân vẫy vẫy tay nói.

Vì thế, Sở Quốc Thiên cũng không khách khí, chỉ thấy anh không nhanh không chậm móc ra một cái di động.….....