Có Chồng Là Thần y

Chương 332




Nhìn long thiên dưỡng không ngừng kêu rên, La Vân tức giận đến mức ngực run rẩy, sắc mặt càng trở nên vô cùng khó coi.

Mà đúng lúc này, Sở Quốc Thiên lại bỗng nhiên thu hồi chân, chĩa họng súng về phía long thiên dưỡng lần nữa, nói: “Tạm biệt”

“Không cần!”

“Mày dám!”

“Tên điên!”

Sở Quốc Thiên vừa thốt lên, hiện trường nổ tung trong nháy mắt.

“Sở thần y, không cần giết anh ta!” Ngay cả Vương Vũ Huyên cũng hoảng sợ lao về phía Sở Quốc Thiên, ôm khư khư cánh tay anh cầm súng lục trong lòng ngực.

Cô sợ Sở Quốc Thiên thật sự nhất thời xúc động giết long thiên dưỡng, sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của nhà họ Long!

“Sở thần y, dừng ở đây thôi, giết Long công tử rồi, không ai trong các người có mặt tham dự có thể may mắn thoát khỏi đâu!” Sau khi La Vân lấy lại tinh thần, cũng vội vàng chạy về phía Sở Quốc Thiên, cuối cùng đứng ở giữa anh và long thiên dưỡng.

Lời của La Vân, làm mọi người không tỏ ý kiến gì, Sở Quốc Thiên hiện tại quả thật làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, suy cho cùng tất cả giá trị vũ lực vừa rồi anh biểu hiện ra ngoài thật sự quá mức khủng bố.

Nhưng cho dù Sở Quốc Thiên mạnh, cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nếu như hôm nay long thiên dưỡng thật sự bị Sở Quốc Thiên giết chết ở cửa thanh phong, như vậy sau này bất kỳ ai trong bọn họ có mặt đều sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của nhà họ Long.

Điều này, chính là đến từ tôn nghiêm của đại gia tộc!

Nhưng, Sở Quốc Thiên lại duỗi tay gạt La Vân sang một bên, nhưng rất nhanh, La Vân lại lao về phía Sở Quốc Thiên một lần nữa, gấp gáp nói: “Sở thần y, anh thật sự không thể giết Long công tử, muốn giết thì giết tôi trước đi?”

Sở Quốc Thiên nhăn mày lại, "Cô cho rằng tôi không dám giết cô?”

“Không được! Sở thần y, anh đừng giết người nữa.... Vương Vũ Huyên thấy Sở Quốc Thiên cũng không hề thay đổi chủ ý, vội vàng ôm lấy anh khư khư

“Cô Vương, cô yên tâm, long thiên dưỡng là tôi giết, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, cho dù nhà họ Long muốn trả thù cũng sẽ chỉ tìm tôi, sẽ không liên lụy đến các người!” Nhìn cả người Vương Vũ Huyên dường như ôm chặt lấy người anh, Sở Quốc Thiên không khỏi bất đắc dĩ nói.

Nào biết, Vương Vũ Huyên nghe xong lời này, lại đột nhiên buông Sở Quốc Thiên ra, bất ngờ chĩa họng súng của anh về phía mình, nói: “Sở thần y anh đã bắn long thiên dưỡng hai phát súng, anh ta cũng đã nhận được bài học xứng đáng rồi, nếu như anh giết anh ta, thì...thì giết tôi trước đi..."

Đôi mắt Sở Quốc Thiên nheo lại, lông mày càng nhíu chặt hơn, nếu như nói người bên trong hội trường còn có một người anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương, thì Vương Vũ Huyên chắc hẳn là người duy nhất.

Dẫu sao, bọn họ cũng đã liên tiếp gặp nhau ba lần, hơn nữa vừa rồi, hai tổ tôn Vương Vũ Huyên lại không màng áp lực, không do dự lựa chọn ủng hộ anh.

Về tình về lý, anh đều không có lý do ra tay với Vương Vũ Huyên.

Nhưng hiện tại, vậy mà thái độ của Vương Vũ Huyền lại khác thường ngăn cản anh, chuyện này là vì sao?

Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng của Sở Quốc Thiên, Vương Vũ Huyên hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Sở thần y, tôi biết anh rất tò mò vì sao tôi muốn ngăn cản anh, nói thật với anh, thế lực của nhà họ Long vô cùng lớn mạnh, nếu như hôm nay anh giết anh ta, nhà họ Long nhất định sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, đến lúc đó ngộ nhỡ bọn họ phát động lực lượng trả thù anh, anh hiện tại căn bản không thể đối phó.…"

Khi Vương Vũ Huyên đang nói, hốc mắt đỏ hoe, trong đôi mắt xinh đẹp thậm chí chứa đầy những giọt nước mắt pha lê trong suốt, nhìn Sở Quốc Thiên liên tiếp lắc đầu.

Cô sinh ra trong một gia đình y dược, từ nhỏ đã sống trong cảnh ăn sung mặc sướng, hôm nay ăn nói khép nép như vậy cũng là lần đầu tiên, hơn nữa lại là vì một tên công tử nhà quyền lực mà cô chán ghét.

Nhưng cô lại không thể không làm như vậy, bởi vì nếu như cô không làm như vậy, rất có thể, cô sẽ mất đi một người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trong lòng.

Sở Quốc Thiên lặng im, anh đã đọc đã hiểu ánh mắt của Vương Vũ Huyên, anh cũng không sợ hãi cái gọi là nhà họ Long, nhưng lại lo lắng nhà họ Long sẽ

chó cùng rút giậu, trả thù đám người Vương Vũ Huyền.

Suy cho cùng, hiện tại anh còn chưa phơi bày ra thân phận thật sự, có một số việc cũng có thể sẽ không quan tâm đến được...

“Sở thần y, tôi biết cậu là một người yêu ghét rõ ràng, có lẽ lời của Tiểu Huyên cũng không thể thuyết phục được cậu, bởi vì bà già này đã nhìn ra, từ đầu đến cuối cậu đều không sợ long thiên dưỡng, cũng không sợ nhà họ Long.….." Đúng lúc này, Y Vương Triệu Tĩnh Nhã bỗng nhiên nói một câu.

“Không sai, cái mà các người gọi là nhà họ Long ở trong mắt tôi, chỉ như con kiến, tôi muốn giết hắn, cũng dễ như trở bàn tay!” Sở Quốc Thiên không tỏ ý kiến nói.

“Bà già này biết, trước khi cậu ra tay, có thể đồng ý với bà già một thỉnh cầu không?” Triệu Tĩnh Nhã nói rồi chậm rãi đi về phía Sở Quốc Thiên.

“Bà nói đi.”

"Bà già hy vọng cậu có thể cưới tiểu Huyền nhà tôi làm vợ.” Triệu Tĩnh Nhã vô cùng nghiêm túc nói.

Cái gì?

Sở Quốc Thiên sửng sốt, cơ thể mềm mại của Vương Vũ Huyên cũng chợt run lên.

Ngay cả những người khác cũng đều sửng sốt trước lời nói của Triệu Tĩnh Nhã, không hiểu người bà của cô đang giở trò gì?

Sau một lúc lâu, Sở Quốc Thiên mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh Nhã hỏi: “Y Vương tiền bối đang nói giỡn sao?”

“Không”

Triệu Tĩnh Nhã lắc lắc đầu nói: “Tiểu Huyên là lão một tay bà già này nuôi lớn, tôi vô cùng hiểu rõ ràng tâm địa thiện lương của con bé, càng biết con bé lớn như vậy còn chưa bao giờ để tâm với một người khác phải như vậy, từ sau khi gặp được cậu, con bé liền không ngừng nhắc mãi về cậu trước mặt bà già này, có lẽ con bé mới chỉ biết chớm yêu, vốn dĩ bà già này cũng không hẳn rất tán thành, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy cậu, tôi đã biết, cậu nhất định có thể cho con bé hạnh phúc trong tương lai!”

“Bà...." Nghe được lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Vũ Huyên hơi ửng đỏ.

Mà Triệu Tĩnh Nhã lại là thở dài một tiếng một lần nữa, nói: “Nếu như hôm nay cậu thật sự muốn giết long thiên dưỡng, nhà họ Long xong việc nhất định sẽ nổi giận lôi đình, mà thế lực của bọn họ, căn bản không phải những người khác ở đây có thể chống cự, cho dù thực lực của cậu kinh ngạc, nhưng không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, bà già này lại không muốn sau này tiểu Huyên mỗi ngày vì cậu lo lắng sợ hãi, cho nên, cậu chỉ cần đồng ý sau này đối xử tốt với tiểu Huyên, long thiên dưỡng kia....để cho bà già này tới giết đi!"

Oanh!

Lời vừa nói ra, cả hội trường đều kinh động...