Có Chồng Là Thần y

Chương 328




Nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Long Thiên Dưỡng, Sở Quốc Thiên thậm chí không thèm trả lời.

Thấy vậy, Long Thiên Dưỡng cười tủm tỉm nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, như thế đối với anh mới có lợi!"

Nhìn thấy Long Thiên Dưỡng dáng vẻ kiêu ngạo. Tuy Sở Quốc Thiên là người điềm tĩnh nhưng không khỏi chế nhạo nói: "Anh tự cho mình là ai, anh nói ra những lời này không cảm thấy buồn cười sao?"

Long Thiên Dưỡng nghe xong liền nhíu mày: "Anh nói lại lần nữa?"

La Vân ở một bên không khỏi tức giận mắng: "Anh Sở, ngày hôm nay của anh thực sự làm tôi kinh ngạc. Với khả năng y học cùng với võ công của anh, cho dù là tìm trên khắp đất nước cũng không có khả năng kiếm được người hơn anh, nhưng anh không được xúc phạm đến cậu Long, anh ta không phải là người mà anh có thể xúc phạm!"

Giọng nói của La Vân không lớn, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc.

Sở Quốc Thiên biết La Vân đang nhắc nhở mình không được làm những chuyện ngu ngốc, từ thái độ của những người này đối với Long Thiên Dưỡng, anh đã đoán được phần nào thân phận và gia thế của Long Thiên Dưỡng.

Nhưng thế thì thế nào?

Anh là cao thủ của Tây Vực, cho dù là nhà họ Chu ở Yến Kinh anh cũng không để vào mắt, làm sao có thể sợ một vị cậu chủ?

Thấy Sở Quốc Thiên không lên tiếng, Long Thiên Dưỡng nghĩ anh sợ nên không nhịn được nữa nói: "Anh Sở, tôi có thể cho anh một cơ hội. Nếu bây giờ anh thả Mã trưởng môn ra, lại đến nhận lỗi với tôi, tôi sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí nếu anh có thể làm điều đó tôi cũng có thể nhận đỡ đầu cho anh để anh có cơ hội phát triển thành nhân tài kiệt xuất trong tương lai!"

Chà!

Ngay khi Long Thiên Dưỡng nói xong, tất cả mọi người trong sân đều bị sốc.

Mọi người đều nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mặt ghen tị, liên tục cảm thán.

"Cậu chủ Long thật là rộng lượng, Sở Quốc Thiên đã đem mọi chuyện nhảo đến như vậy mà anh ta vẫn có thể tha thứ cho Sở Quốc Thiên!"

"Đúng vậy, Thần y Sở này hôm nay thật may mắn!"

"Nhưng thành thật mà nói, Thần y Sở ngày hôm nay có thể đứng được ở đây, cũng đã là một thiên tài rồi!"

"Bằng không anh ta lấy cái gì để được cậu chủ Long coi trọng?"

So với đám người ăn dưa không liên quan này, sắc mặt của đám người trong võ quán Đẳng Vân lại trở nên vô cùng xấu xí, bọn họ biết rằng nếu Sở Quốc Thiên đồng ý với Long Thiên Dưỡng thì nhà bọn họ sẽ gặp tai họa, Sở Quốc Thiên nhất định sẽ trả thù.

Nhưng lúc này Mã Nguyên Đào lại là người lo lắng nhất, chuyện xảy ra hôm nay, người chịu thiệt hại nặng nề nhất chính là Thanh Phong môn bọn họ, nếu Sở Quốc Thiên thực sự đồng ý với Long Thiên Dưỡng, vậy không phải đệ tử và các vị trưởng lão của Thanh Phong môn đã chết một cách vô ích hay sao?

Đáng tiếc hắn biết rõ lai lịch của Long Thiên Dưỡng kinh khủng như thế nào, cho dù có bất bình cũng không dám nói quá nhiều, hiện tại hắn chỉ mong Sở Quốc Thiên không đồng ý.

Sở Quốc Thiên liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, môi hơi hé ra, nhàn nhạt hỏi: "Vậy còn chuyện của Uông Giai Kỳ, anh giải thích như thế nào?"

"Cái gì?"

Ai cũng không ngờ rằng Sở Quốc Thiên sẽ nói ra một câu như vậy, chẳng lẽ lúc này còn muốn kiếm chuyện với Long Thiên Dưỡng?

Theo quan điểm của bọn họ, được Long Thiên Dương coi trọng đó chính là phúc khí mà tám đời tổ tông để lại, ai lại không đồng ý chứ?

Mặc dù hầu hết bọn họ đều không biết thực lực và lai lịch của Long Thiên Dưỡng, nhưng thấy rằng ngay cả những người có danh tiếng như Đạo Hoàng và ngay cả Thanh Phong môn cũng nhường nhịn anh ta một cách vô điều kiện, điều đó cho thấy lai lịch và sức mạnh của anh ta to lớn đến mức nào.

Sở Quốc Thiên xác thực thực lực có mạnh, nhưng dù sao anh cũng chỉ có một người, nếu muốn đấu với Long Thiên Dưỡng thì có khác nào châu chấu đá voi.

"Anh Sở, anh phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, không có cơ hội lần thứ hai đâu." Đột nhiên, Long Thiên Dưỡng nhàn nhạt nói ra một câu.

"Cậu chủ Long, tôi biết chính xác mình đang nói gì, tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa, anh định giải thích với tôi thế nào?" Sở Quốc Thiên vẫn thờ ơ nói.

Lại nghe được Sở Quốc Thiên nói lời trách cứ, Long Thiên Dưỡng vốn kiêu ngạo, không khỏi nhếch khóe miệng.

Nhưng chưa kịp nói, Lưu Chính Phong từ nãy hoảng sợ giờ vội vàng lên tiếng: "Anh Sở, anh mau đồng ý đi!"

Trái tim của Lưu Chính Phong hôm nay giống như một chiếc tàu lượn, một hồi lên lại một hồi xuống, nếu có lựa chọn, lúc đầu ông sẽ không bao giờ giúp đỡ Sở Quốc Thiên, ai biết được chỉ một việc làm nhỏ khiến ông ta phải hứng chịu những tai họa không đáng có.

Ngay cả ngự y Triệu Tĩnh Nhã đứng một bên cũng không khỏi thở dài liên tục, Vương Vũ Huyền hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy lần này Sở Quốc Thiên nhất định sẽ lại cho cô ta chứng kiến một bất ngờ lớn.

Sau khi yên lặng nhìn Sở Quốc Thiên một lúc lâu, Long Thiên Dưỡng lại đột nhiên nở nụ cười, hứng thú nói: "Anh Sở, anh muốn tôi phải cho anh một lời giải thích thế nào?"

"Anh làm bị thương vai và chân của Uông Giai Kỳ, cho nên hiện giờ tôi cũng chỉ cần làm bị thương vai và chân của anh." Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.

Mọi người nghe xong đều hít một ngụm khí lạnh.

"Cái này... đúng là một tên mất trí!" Chu Ba đứng trong đám người, không khỏi cảm thấy tê rần da đầu, thấy Sở Quốc Thiên có thể nói ra những lời đó một cách bình thường. Lúc này anh ta thấy có chút hối hận.

Nhưng mà, Tào Mỹ Lam ở một bên thấp giọng chế nhạo: "Anh sợ cái gì? Tên họ Sở dám đối đầu với cậu chủ Long, chắc chắn sẽ chịu kết cục bi thảm!"

"Papa... Papa... Papa..."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Mọi người nhìn thấy Long Thiên Dưỡng tự tát chính mình, hắn hehe cười nói: "Thú vị, thú vị, Thần y Sở, anh thực sự làm cho tôi ngạc nhiên đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ được trên đời này còn có người vì bạn bè mà lên núi đao xuống biển lửa. Anh cho rằng ta sẽ để cho anh làm như vậy sao?"

"Anh có chắc không?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh hỏi.

"Có rất nhiều người muốn giết Long Thiên Dưỡng này, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn sống khỏe mạnh, anh cho rằng mình có năng lực này sao?" Long Thiên Dưỡng cười ngây ngô.

"Đó là bởi vì những người khác không có khả năng." Sở Quốc Thiên nói, ánh mắt trở nên lạnh lùng, một chưởng hung hăng đánh lên đỉnh đầu của Mã Hồng Hải.

Đột nhiên, Mã Hồng Hải chấn động toàn thân, cảm thấy máu trong người đang biến mất nhanh chóng, ông ta kinh hãi hỏi: "Mày... mày đã làm gì tao?"