Vào thời điểm này, toàn bộ khách trong phòng tiệc không biết gì về chuyện xảy ra ở cổng. Họ vẫn còn chạm cốc, vừa cười vừa nói chuyện.
Nhưng ở một cái bàn trong phòng tiệc, không khí đặc biệt căng thẳng.
"Lưu Chính Phong, anh có chắc chắn là Uông Giai Kỳ sẽ không chạy trốn không?" Người nói câu này chính là một trưởng lão của Thanh Phong môn tên là Lý Khải.
Nghe thấy lời Lý Khải nói, Lưu Chính Phong trả lời nhanh chóng: "Ông Lý, ông yên tâm đi, học sinh Trương Phán của tôi đang ở bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát"
"Hãy cầu nguyện cho học sinh của ông đừng phạm sai lầm, nếu không ông và học sinh của ông sẽ là người đầu tiên bị hỏi tội." Lý Khải lạnh lùng nói: "Ông đừng nghĩ rằng sư phụ của mình có quan hệ tốt với trưởng môn của chúng ta, thì có thể không cần cố kị điều gì. Một khi chọc giận cậu chủ nhà chúng ta thì ngay cả khi giết ông cũng không thể khiến cho cậu ấy bớt giận."
"Tôi đã biết thưa Lý trưởng lão, tôi nhất định sẽ bảo với học trò của mình canh chừng thật kỹ không để cho cô ta chạy trốn" Lưu Chính Phong cúi đầu nói bằng sự chân thành.
"Hôm nay là ngày vui của cậu chủ. Chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trước tiên cử thưởng thức bữa tiệc đi đã. Mà ông nhớ phải trả nợ tôi hai ngàn lượng vàng đó, nếu không đừng trách tôi không để cho ông bước ra khỏi cửa của Thanh Phong môn!" Lý Khải vẫy tay sau đó liền từ trên ghế đứng lên.
"Cảm ơn ông Lý" Lưu Chính Phong gật đầu liên tục, thoạt nhìn khá nhu nhược.
Sau khi Lý Khải rời đi, Chu Chấn Kiệt ngồi cùng bàn lúc này cuối cùng cũng không thể kiềm chế chế được sự mỉa mai mà nói với Lưu Chính Phong: "Anh mà cũng biết sợ sao Lưu Chính Phong, không phải lúc trước ở cửa ông còn ngạo mạn lắm hay sao?"
Lưu Chính Phong bị nói cũng không thèm trả lời.
Nhìn thấy điều này, Chu Chấn Kiệt càng thêm kiêu ngạo nói: "Ngay cả Thanh Phong môn mà cũng dám chọc vào, có thể nói ông đúng là một đồ ngốc!"
Nếu đây là chỗ khác thì Lưu Chính Phong đã sớm xông qua, nhưng ông ấy nghĩ đây là phòng tiệc của Thanh Phong môn, nhưng người có thể đến đây ngày hôm nay không có ai là có địa vị thấp, nên mặc dù ông ấy rất tức giận, nhưng vẫn không có gây thêm rắc rối.
Đáng tiếc là ông ta không muốn gây thêm rắc rối không có nghĩa là người khác cũng không muốn.
Chu Ba nhìn thấy lâu lắm mới có dịp Lưu Chính Phong nghẹn họng không dám lên tiếng, nên ngay tức thì quay mặt, hất một tô canh lên mặt của người ngồi đối diện,
Lưu Chính Phong không thể ngờ được Chu Ba một thằng nhãi ranh lại có thể hướng bản thân mình động thủ. Nên trong khi không phòng bị bị nước canh hất trúng nóng đến kêu lên. Một bên nhanh chóng lau mặt, một bên hét lên: "Đồ khốn, mày điên à?"
"Chú Lưu, cháu lỡ làm đổ canh lên người chú, cháu xin lỗi!" Chu Ba một bên lấy giấy đưa cho Lưu Chính Phong một bên mở miệng xin lỗi.
"Mày đây là cố ý!"
"Mày đây là muốn làm nhục chúng ta?"
"Nếu mày muốn chiến đấu thì đến đây, ai sợ ai!"
Nhưng lời nói và hành động của Chu Ba khiến nhóm học sinh của Lưu Chính Phong cảm thấy vô cùng tức giận, bọn họ ngay lập tức đứng lên chỉ vào Chu Ba mà mắng.
Những lời nói của họ ngay lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách khác.
Chu Chấn Kiệt nhìn thấy mọi chuyện nhưng chỉ đơn giản mỉm cười nói: "Lưu Chính Phong, có vẻ như anh thật sự muốn phá nát Thanh Phong môn có phải không?"
Bởi vì Chu Chấn Kiệt không cố ý hạ thấp âm lượng, cho nên ngay sau khi lời nói vừa kết thúc thì đến cả tưởng môn phái Thanh Phong môn là Mã Hồng Hải cũng không thể không cau mày.
Lưu Chính Phong sắc mặt cứng đờ, ông không ngờ được hôm nay hai cha con nhà họ Chu lại liên hợp với nhau bẫy ông ta. Người của Thanh Phong môn vốn đã không có thiện cảm với ông, lại thêm chuyện này thì rất có thể sẽ chính thức chọc giận đến họ.
"Lưu Chính Phong, anh muốn làm gì?" Lý Khải, người vừa rời đi, lại chạy về phía Lưu Chính Phong và nói giọng trầm.
Gương mặt Lưu Chính Phong trở nên âm trầm, nhìn đám học sinh gắn giọng nói: "Tất cả ngồi xuống."
"Sư phụ..."
Một nhóm học viên của Lưu Chính Phong làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, nhưng không để bọn họ nói thêm điều gì, Lưu Chính Phong lại liếc mắt nhìn chúng: "Ngay cả các người cũng không nghe ta nói sao?"
Thấy Lưu Chính Phong giận dữ, một nhóm học viên đành phải miễn cưỡng ngồi lại vị trí.
Lưu Chính Phong nhìn qua bọn họ. Nở một nụ cười và nói với những người khác xung quanh mình: "Xin lỗi vì làm phiền mọi người. Mọi người có thể tiếp tục."
Khi Lý Khải nhìn thấy điều này, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi. Những những vị khách ở xung quanh đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện xảy ra. Lúc này đang nhìn Lưu Chính Phong với con mắt nghiền ngẫm.
Nhìn Lưu Chính Phong lại ngồi xuống, Chu Chấn Kiệt đã cười và nói với