Trong lòng Hoàng Thế Vũ có một cảm giác tuyệt vọng. Ông ta biết nhà hộ Hoàng bọn họ đã thua rồi, thua bởi một người thanh niên trạc tuổi con mình.
Bỗng nhiên, dường như ông ta nhớ tới cái gì, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía cửa hô lớn: “Cô Sở, bà ngoại Sở, cầu xin các người hãy cứu nhà họ Hoàng chúng tôi!”
“Tôi cũng chỉ tới xem kịch vui thôi, cũng không có lý do để ra tay?” Cô Sở chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói.
Hoàng Thế Vũ cuống lên, hắn cắn chặt răng nói: “Cô Sở, nếu các người đồng ý giúp tôi giải quyết tên nhóc này, nhà họ Hoàng chúng tôi tình nguyện trở thành gia tộc phụ thuộc nhà họ Sở, sau này làm việc cho nhà họ Sở!”
Nhưng cô Sở lại cười nhạo nói: “Chỉ là một nhà họ Hoàng nhỏ nhoi mà thôi, nhà họ Sở chúng tôi không xem ra gì đâu.”
Sắc mặt Hoàng Thế Vũ tái xanh, vào lúc ông ta chuẩn bị nói gì đó, lại nghe thấy bà ngoại Sở nhẹ giọng nói: “Cô Sở, lão cảm thấy cô có thể đồng ý.
“Hử?” Cô Sở nghi ngờ nhìn bà.
Bà ngoại Sở im lặng chừng hai giây rồi nói: “Thưa cô, cô đã quên không lâu sau sẽ diễn ra đại hội sao? Nếu như có thể mượn sức được nhà họ Hoàng trước khi đại hội diễn ra, đến lúc đó chẳng phải nhà họ Sở chúng ta cũng có thể càng có tiếng nói sao?”
Lời vừa nói ra, sự im ắng bao trùm không gian, nhất là Cát Lôi Đạt, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Bà ngoại Sở thấy cô Sở cũng không quan tâm lắm, không kiềm được lại khuyên nhủ lần nữa: “Cô chủ, hiện tại nhà họ Hoàng đã liên kết với một vài gia tộc nhỏ, dự định đăng ký nhóm để kiếm một chút lợi ích từ đại hội. Tuy rằng chúng ta cũng không thèm chấp mấy thế lực đó, nhưng thêm một người bạn vẫn tốt hơn kết thêm một kẻ thù. Huống chi, ở Yên Kinh ngoài nhà họ Sở chúng ta ra, còn có mấy gia tộc khác cũng không thể khinh thường. Nếu bạn họ cũng lập nhóm, vậy thì vô cùng bất lợi với nhà họ Sở chúng ta. Cho nên, lão này cảm thấy mượn sức mạnh nhà họ Hoàng là điều rất cần thiết, bởi vì có được sức mạnh của nhà họ Hoàng, chẳng khác nào có được sức mạnh của một đám gia tộc nhỏ!”
“Một đám gia tộc nhỏ kia có thể lấy được ích lợi gì, không cần thiết.” Nào ngờ, cô Sở vẫn như cũ không dao động.
“Cô chủ à, bà già này biết cô cao quý, chướng mắt đám gia tộc nhỏ đó, cũng không muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi nào. Nhưng cô không cần không có nghĩa là những cô cậu khác trong nhà họ Sở cũng không cần!”
Sau khi bà ngoại Sở nói xong lời này, cũng không đợi cô Sở đáp lời, lập tức chậm rãi đi về phía Sở Quốc Thiên, nói: “Cậu nhóc, gây sự cũng phải biết lựa chỗ, đừng tự hại mình!”
Sở Quốc Thiên nghe vậy, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã thu lại. Dù vậy, cũng khiến cho bà ngoại Sở tạm dừng bước chân lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng phía sau lưng.
“Bà muốn như thế nào?” Sở Quốc Thiên híp mắt nói.
Bà ngoại Sở hoàn hồn, nhưng nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, bà vẫn cảm thấy hoang đường. Tuy rằng biểu hiện lúc nãy của Sở Quốc Thiên khiến bà cảm thấy bị đe dọa, nhưng dù gì bà cũng là người đã nhìn thấy sóng to gió lớn, tuy có kiêng dè nhưng cũng không đến mức sợ hãi.
Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, bà lập tức nhẹ giọng nói: “Cậu nhóc, tôi biết cậu có năng lực dạy dỗ nhà họ Hoàng. Nhưng vừa rồi cậu cũng dạy cho nhà họ Hoàng một bài học lớn như vậy, không biết cậu có thể nể mặt bà già đây, dừng việc này ở đây được không?”
"Bà là ai, vì sao tôi phải nể mặt bà?” Sở Quốc Thiên hỏi.
“Tôi đến từ Yên Kinh, là người nhà họ Sở, người quen biết đều gọi tôi là bà ngoại Sở.” Bà Sở nói tới đây, một tia đắc ý hiện lên trong mắt bà.
Chỉ cần là người nước Viễn, tầm hiểu biết có thấp cũng đều đã từng nghe danh nhà họ Sở ở Yên Kinh. Bởi vì nhà họ Sở từ xưa đã không phải là một nhà giàu bình thường, là một cái tên khiến mọi người vừa nghe đã thấy xuýt xoa.
Bà ngoại Sở vô cùng tự tin, bất kể người nào mỗi khi nghe danh nhà họ Sở sẽ chẳng thể thờ ở. Cho dù Sở Quốc Thiên có bản lĩnh xuất sắc tới đâu thì cũng sẽ như vậy.
Đáng tiếc là Sở Quốc Thiên không có sợ hãi như tưởng tượng của bà, ngược lại anh khinh thường bĩu môi, nói: “Yên Kinh nhà họ Sở là cái thá gì chứ?”
Đùng!
Câu nói của Sở Quốc Thiên khiến mọi người đều thảng thốt