“Xin lỗi!” Đối mặt sự vặn hỏi của gã thanh niên, Sở Quốc Thiên chỉ lạnh lùng đáp.
“Xin lỗi cái đầu anh!” Trong từ điển của nhà họ Mộ Dung tôi không có hai từ xin lỗi, có bản lĩnh thì giết bổn công tử đi!” Mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng khi gã thãnh niên nghĩ đến gia quy, cuối cùng hắn vẫn phải mắng một câu độc ác.
Ánh mắt của Sở Quốc Thiên lạnh lùng, định động thủ, nhưng đúng lúc này, tên thanh niên đột nhiên lấy ra một phi tiêu, đâm thẳng vào tim hắn nhanh như chớp.
Lâm Uyển Vy ở bên khi nhìn thấy thế cực kỳ hoảng sợ, cô theo bản năng nhắc nhở: “Anh Thiên, cẩn thận!”
Lâm Uyển Vy có thể phát hiện ra thì Sở Quốc Thiên cũng không ngoại lệ, ngay khi phi tiêu bay ra, anh đã phóng ra một kim màu bạc nhanh như chớp.
Leeng keeng!
Choảng một tiếng, phi tiêu cùng kim bạc trong nháy mắt rơi xuống đất, mọi người đột nhiên phát hiện bên trong phi tiêu thật ra dính đầy chất độc màu xanh lục.
Nhìn thấy thủ đoạn cuối cùng của mình đã bị Sở Quốc Thiên phát hiện, gã thanh niên nhất thời tái mặt, hắn lẩm bẩm nói: “Anh..sao anh phát hiện được?”
“Ngay cả vệ sĩ của cậu cũng không phải là kẻ thù ngang hàng với tôi, dựa vào cậu mà đòi đánh tôi bị thương sao?” Sở Quốc Thiên khinh thường nói xong, chậm rãi đi về phía tên thanh niên.
Thanh niên hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Sở thần y, anh không thể giết tôi, nếu anh dám giết tôi, gia tộc Mộ Dung chắc chắn sẽ không buông tha cho anh!”
Sở Quốc Thiên vẫn không để ý tới lờ của hắn, sau khi tới gần tên thanh niên thì định động thủ, nhưng đột nhiên cả người chấn động, giống như phát hiện ra cái gì đó dị thường, đột nhiên bóp cổ đối phương.
“Anh...anh buông tôi ra!” Hắn tưởng rằng Sở Quốc Thiên sắp bóp chết mình, toàn thân run lên bần bật.
“Đừng động đậy!” Sở Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào cổ thanh niên, nói nhỏ: “Long huyết?”
Thanh niên nghe xong giật mình, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Sở Quốc Thiên lại phản ứng mạnh như vậy, cắn răng định thoát khỏi Sở Quốc Thiên, nhưng bàn tay của Sở Quốc Thiên giống như một đôi kẹp sắt giữ chặt hắn khiến hắn không thể di chuyển.
“Cậu mà lại có long huyết sao, xem ra cậu cũng có chút lai lịch” Sở Quốc Thiên mừng rỡ, không ngờ lại có được một Long huyết thứ hai ở Hoan Châu. Nhìn thấy Sở Quốc Thiên cướp đoạt Long huyết trên người mình, tên thanh niên liều mạng giãy dụa: “Anh dám! Đây là thứ bồn công tử ta khó khăn lắm mới có được, nếu anh dám đoạt đi, tôi sẽ đuổi giết anh đến tận chân trời góc bể!”
"Ha ha."
Sở Quốc Thiên giễu cợt, sau đó thả kim bạc ra, nhanh chóng chuyển long huyết từ trong cơ thể thanh niên vào cơ thể anh.
Sau khi người thanh niên cảm thấy Long huyết biến mất, anh ta đột nhiên héo úa như một quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá.
Sở Quốc Thiên không dám chậm trễ, sau khi xác định huyết long đã vào trong cơ thể mình, anh chào Lâm Uyển Vy một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi karaoke Sao Mai.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ngoại trừ tên thanh niên cùng lão già mặc áo choàng ra thì không còn ai khác tại hiện trường.
Lúc này, lão già đảo mắt nhìn thiếu niên, lo lắng nói: “Công tử, Long huyết đã bị cướp đi, hay là chúng ta thông báo cho gia tộc đi?"
“Không được!”
Người thanh niên kia hét lên một cách kỳ lạ, trong lòng sợ hãi nói: “Chuyện này nhất định không được để cho gia tộc biết, nếu không, gia tộc chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối lớn!”
Sau khi nhìn thấy những thủ đoạn khó lường của Sở Quốc Thiên, người thanh niên vô cùng chắc chắn rằng Sở Quốc Thiên cũng sở hữu huyết long, hơn nữa anh ta còn có hai cái, bây giờ phải lấy lại một con từ hắn, thực lực của hắn chắc chắn sẽ lại tăng lên.
Khi đó, nhà Mộ Dung chắc chắn không phải là đối thủ của Sở Quốc Thiên.
Sau khi Sở Quốc Thiên rời khỏi Sao Mai, anh chợt nghĩ ra một vấn đề, anh phát hiện ông chủ của kara Sao Mai từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, chỉ có tổng giám đốc Lưu thay mặt xử lý mọi chuyện.
Xem ra ông ta quả thực là một kẻ đa mưu túc trí, chẳng trách Dương Cảnh không thể xử lý được ông ta...
“Rầm!”
Đang lúc Sở Quốc Thiên suy nghĩ miên man, đột nhiên một trận gió mạnh ập tới, theo bản năng anh cũng đáp lại một đấm, đột nhiên có một bóng người bay vụt qua.
“Anh là ai?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
Người đó không lên tiếng, nhưng vào lúc này, Ninh Tuấn Vũ khập khiễng bước ra, nhìn chằm chằm người đàn ông nằm la liệt, trầm giọng nói: “Anh Sở, anh ấy là người nhà họ Hoàng!"
“Hoàng Hà Võ Đường?” Anh mắt của Sở Quốc Thiên lạnh lùng.
“Chính xác.” Ninh Tuấn Vũ chẳng ừ chẳng hử gì mà gật đầu, nhưng ngay lập tức, anh ta lo lắng nói: “Anh Sở, hôm nay anh đánh tàn tật người nhà họ Mộ Dung, hay là để tôi đi nói lời tử tế với họ?"