Hành động của Ninh Tuấn Vũ giống như sấm sét giữa trời quang rơi xuống chỗ mọi người vậy.
Đặc biệt là giám đốc Lưu, người biết rõ thân phận của Ninh Tuấn Vũ cũng phải há hốc mồm, ngốc nghếch chứng kiến mọi chuyện.
“Trời ạ, có phải tôi đang hoa mắt không, sao lại phải quỳ trước một tên vô dụng như này chứ?”
“Đúng đấy, người này trông cũng không phải người bình thường gì, sao phải quỳ trước tên nhóc đó chứ?”
“Đúng là chả hợp lí tí nào mà..."'
Lý Minh và những người khác bằng hoàng nói. Lúc này Chung Thanh Phong mới hoàn hồn, dụi dụi mắt, sợ hãi nói: “Giám...giám đốc Ninh?”
Chung Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ rằng người quỳ lạy Sở Quốc Thiên lại là ông chủ của Vạn Thịnh Tân Thành – Ninh Tuấn Vũ, nhà anh ta cũng mua một căn nhà ở Vạn Thịnh Tân Thành nhưng là căn rẻ nhất.
Một lần may mắn đi cùng bố gặp được Ninh Tuấn Vũ, trong lòng hắn còn nhớ rất rõ ràng, khi bố thấy Ninh Tuấn Vũ, giống như gà nhìn thấy đại bàng vậy.
Nhưng bây giờ, Ninh Tuấn Vũ, người thậm chí bố mình còn phải cúi đầu lại đang quỳ gối trước Sở Quốc Thiên như một đứa cháu vậy...
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ miên man, Sở Quốc Thiên nhìn Ninh Tuấn Vũ đang quỳ trước mặt, cau mày nói: “Tôi không biết sao ông lại biết tôi ở đây, nhưng bây giờ tôi không rảnh để truy xét ông, nên cứ ở lại đi!”
“Vâng, anh Sơ!” Ninh Tuấn Vũ nói xong đứng dậy, nhìn bầu không khí kì lạ, lạnh lùng hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải các người đã làm anh Sở không vui rồi không?”
“Giám đốc Ninh, tôi...”
Bẹt!
Ai mà biết vừa nói như vậy, Ninh Tuấn Vũ liền tát ông ta một cái, tức giận hét lên: “Tôi đang hỏi ông là có phải là đã làm cho anh Sở không vui hay không, nếu còn ấp a ấp úng nữa, đừng trách trôi giết ông luôn đấy!”
Ông Lưu phải lãnh trọn một cái bạt tai mạnh như vậy nhưng không dám nói lời nào, cảnh tượng này lại khiến Chung Thanh Phong và những người khác đều kinh ngạc.
“Giám đốc Lưu, đừng có nói Ninh Tuấn Vũ tôi xem thường ông, cho dù sếp của ông có đích thân tới cũng phải lễ phép với anh Sở, nếu ông đã đắc tội với anh Sở đây thì mau xin lỗi đi!” Ninh Tuấn Vũ lạnh lùng nói.
Khó khăn lắm ông ta mới nhận được tin là Sở Quốc Thiên đang ở đây, nên đặc biệt tới để cầu xin Sở Quốc Thiên tha thứ, giờ lại gặp phải chuyện của ông Lưu, hiện tại gặp phải lão Lưu, đương nhiên phải độc hết sức mà thể hiện.
Thấy Ninh Tuấn Vũ đang đùng đùng tức giận, vẻ mặt của ông Lưu trở nên vô cùng khó coi, ông ta nói: “Ông..ông Ninh, chuyện này...chuyện này ông chủ của chúng tôi còn không làm được!” “Hả?” Ninh Tuấn Vũ nhíu mày nói.
Tổng giám đốc Lưu nghiến răng, thế là bèn nhỏ sự tình với Ninh Tuấn Vũ.
Ninh Tuấn Vũ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.
Sở Quốc Thiên vừa đỡ Lâm Uyển Vy lên số pha ngồi xuống, nhìn thấy cảnh này, không khỏi dửng dưng hỏi: “Xem ra, lai lịch tên công tử đó không hề thấp, ngay cả Ninh Tuấn Vũ ông cũng không đối phó được mà
“Dạ...dạ anh Sở.” Ninh Tuấn Vũ chua xót nói.
“Haha, nói như vậy, ong định bo bo giữ mình sao?” Sở Quốc Thiên chọc ngoáy.
“Không dám a!” Ninh Tuấn Vũ giật mình, cả người run lên: “Anh Sở, Ninh... Ninh Tuấn Vũ tôi đợi anh chỉ bảo ạ!”
“Vậy thì tốt, bây giờ ông có thể đưa tên công tử đó đến gặp tôi được không?” Sở Quốc Thiên nói.
Ninh Tuấn Vũ sững người lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dần dần lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, ông ta đành cắn răng đồng ý, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, anh kéo giám đốc Lưu bước ra khỏi phòng.
Tuy rằng trong lòng ông Lưu có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn cũng biết Sở Quốc Thiên cũng là người không hề đơn giản, đến Ninh Tuấn Vũ còn phải quỳ xuống thì ông ta chả là cái thá gì cả.
Khi hai người rời khỏi phòng, Hồ Mỹ Linh và những người khác đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, Lâm Uyển Vy càng đỏ mặt hơn, nhân lúc Sở Quốc Thiên không chú ý liền hôn lên mặt anh một cái.