Lúc này Ninh Tuấn Vũ vẫn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, thong thả ung dung nhấm nháp trà Phổ Nhĩ trăm năm.
Mặc dù ồn ào không mấy vui vẻ với Sở Quốc Thiên nhưng anh ta cũng không để tâm, dù sao anh ta cũng cho rằng mình chỉ là người trung gian, chính người nhà họ Hoàng mới thực sự có thù oán với Sở Quốc Thiên.
Ngay khi anh ta đang nghĩ về việc nhà họ Hoàng sẽ đối phó với Sở Quốc Thiên như thế nào thì đột nhiên Lưu Hoàng Quân tổng giám đốc kinh doanh của Vạn Thịnh Tân Thành vội vàng chạy vào.
Ninh Tuấn Vũ cau mày, không mấy vui vẻ nói: “Bây giờ ông càng ngày càng không có quy củ rồi đây, vào phòng mà không biết gõ cửa sao?”
“Giám đốc Ninh, không ổn rồi, chủ của Vạn Thịnh Tân Thành chúng ta Vạn Thịnh Tân Thành đều đang làm loạn trung tâm bán hàng với hợp đồng mua nhà kìa!” Lưu Hoàng Quân suýt khóc rồi. "Cái gì chứ?”
Ninh Tuấn Vũ gần như bị sặc trà trong tay, sau khi hoàn hồn lại, tức giận hỏi: “Không phải là vẫn luôn cầu xin mua nhà của chúng ta sao? Làm sao đột nhiên có thể xảy ra chuyện như vậy được?”
“Tôi... tôi không biết!” Sắc mặt của Lưu Hoàng Quân tái mét, chuyện này nếu không được xử lý ổn thỏa, anh ta sẽ là người xui xẻo đầu tiên!
“Ông chủ, tôi cảm thấy rất có thể đây là kiệt tác của Sở thần y!” Lúc này, Lão Ngũ từ sau bức bình phong từ từ ló người ra nói.
Mí mắt của Ninh Tuấn Vũ giật giật, hình như cũng nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó, anh ta hít một hơi thật sâu, hừ lạnh một tiếng: “Trả lại nhà là không được, nếu không thì giao kèo hợp đồng làm gì? Còn có tinh thần khế ước sao? Lưu Hoàng Quân, anh là giám đốc kinh doanh, hãy giải quyết việc này cho tôi!”
“Việc này.…….."
“Có vấn đề gì sao?” Ninh Tuấn Vũ trừng mắt.
“Không... không có!” Lưu Hoàng Quân rụt cổ nói, bây giờ nếu dám nói là có vẫn dề, có lẽ sẽ không thể ra khỏi cái văn phòng này.
Lưu Hoàng Quân đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi khác, nghe xong nội dung cuộc gọi, trên trán anh ta liền toát ra mồ hôi lạnh.
“Chuyện gì thế?” Ninh Tuấn Vũ trầm giọng hỏi.
“Giám đốc Ninh, vừa rồi... vừa rồi ngân hàng gọi điện tới thúc giục chúng ta trả nợ, nếu chúng ta không mau trả nợ, thì phải làm thủ tục tư pháp để lấy bất động sản của chúng ta làm tài sản thế chấp!” sắc mặt của Lưu Hoàng Quân khó coi nói.
Mặt Ninh Tuấn Vũ liền biến sắc, nhưng chưa kịp nói gì thì một đám người đã lần lượt chạy vào văn phòng cầu cứu anh ta.
“Tiêu rồi giám đốc Ninh, vừa rồi có một nhóm nhân viên nhà nước đến, nói rằng việc xây dựng của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, cần phải tiến hành xem xét lại!”
“Giám đốc Ninh, vấn đề vệ sinh và phòng cháy chữa cháy cũng có vấn đề!”
“Giám đốc Ninh..."
Nghe những tin tức xấu mà những người này liên tục báo cáo, sắc mặt của Ninh Tuấn Vũ trở nên vô cùng khó coi.
“Rừ rừ rừ..."
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi của Lão Ngũ cũng liên tục rung lên.
Anh ta liếc nhìn ID của người gọi, khuôn mặt vốn vô cảm của anh ta trở nên nghiêm trọng.
“Ông chủ, điện thoại của đại ca..Lão Ngũ không dám lề mề liền đưa điện thoại cho Ninh Tuấn Vũ.
“Đại ca?”
Ninh Tuấn Vũ giật mình, cuối cùng cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, sau khi nhận lấy điện thoại, anh ta run rẩy ấn nút trả lời.
“Anh khiến tôi thất vọng quá!” Ai mà biết khi vừa nhấc điện thoại thì bên trong lại vang lên giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông.
Ninh Tuấn Vũ run lên, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện bản thân không nói được lời nào.
“Đi xin lỗi Sở thần y đi, xem anh ấy có tha thứ cho anh không... Người đàn ông trong điện thoại dường như đã đoán được trạng thái của Ninh Tuấn Vũ lúc này, thở dài rồi cúp điện thoại.
“Sở thần y ư? Quả nhiên là hắn mà!” Nếu như trước đó chỉ là phỏng đoán của anh ta và Lão Ngũ, nhưng bây giờ đến cả đại ca cũng nói là Sở thần y, vậy thì thật sự là anh ta rồi!
Ninh Tuấn Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Quốc Thiên có lai lịch khủng như thế, im im vậy mà trong thời gian ngắn lại khiến mình lâm vào khủng hoảng sinh tử như vậy, thậm chí đến cả ông chủ lớn phía sau anh ta cũng đã thỏa hiệp.
Lão Ngũ thấy vậy, xua tay bảo đảm người kia lùi đi, sau trầm giọng hỏi: “Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Đương nhiên phải xin lỗi rồi! Tên thần y đó không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội!” Ninh Tuấn Vũ đáp lại mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Nhưng... nhà họ Hoàng hình như đã phải người đi đối phó Sở thần y rồi.” Lão Ngũ nhắc nhở với vẻ mặt khó coi. “Mẹ kiếp!”
Mặc dù Ninh Tuấn Vũ đã sớm nổi tiếng, nhưng nghe đến đây, anh ta không thể không mau bấm số và gọi.
“Chú em, có chuyện gì sao?” Vừa nhấc máy, Hoàng Thế Quân bình thản nói.